Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 195


trước sau

Chương 195

Sáng hôm sau Hàm Hi Họa theo người đàn ông đến nhà thôn trưởng để mượn điện thoại bàn.

Trước khi rời đi cô không quên gửi họ một số tiền nhưng bọn họ nhất định không nhận, cô đành phải lén lút bỏ dưới gối đầu. Họ là người tốt, cô không có quà gì để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ có thể dùng cách thực tế nhất.

Khi kết nối số điện thoại của Nam Lãnh, hai mắt Hàm Hi Họa cay cay dù chưa nghe được giọng anh.

“Alo.” Giọng người đàn ông khàn đặc vang lên, nó lộ rõ sự mệt mỏi.

Nước mắt Hàm Hi Họa không khống chế được nữa, nó ào ạt tuôn ra.

Nam Lãnh vẫn còn ở trên giường, anh mới ngủ đâu được hai, ba tiếng, chuông điện thoại reo anh thấy số điện thoại lạ có hơi nghi ngờ rồi nhận máy. Sau đó không nghe người bên kia nói tiếng nào, anh cảm nhận được gì đó, rồi tiếng thút thít nghẹn ngào của người con gái truyền đến bên tai. Cả người Nam Lãnh chấn động, anh sửng sốt bật dậy khỏi giường. “Họa Họa.” Giọng anh căng thẳng đến cùng cực.

Hàm Hi Họa cuối cùng cũng òa khóc lớn, cô lên tiếng. “Chồng à…”

“Em ở đâu, ngoan… nói anh biết ngay.” Anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa.

Họa Họa nức nở báo anh địa chỉ chính xác.

“Bé con của anh… đợi anh nhé… anh sẽ tới nhanh nhất có thể.”

Hàm Hi Họa gật đầu đáp. “Vâng.”

Dập điện thoại bác trưởng thôn xót xa cô gái nhỏ. “Cái bọn buôn người khốn kiếp này.”

“Cô bé… cháu rất giỏi, đã thoát khỏi bọn chúng.”

Hàm Hi Họa vẫn còn tủi thân, cô gật đầu với chú ấy. Sau đó nhìn chú với người đàn ông đang chờ cô nãy giờ. Cô đứng dậy khom người trước bọn họ. “Thật sự cảm ơn mọi người. Nếu không có mọi người tôi không biết phải đi đâu hay

làm sao mới liên hệ được với người thân.”

Người đàn ông có việc phải làm nên tạm biệt Hàm Hi Họa. “Mong cô bình an trở về nhà.”

“Vâng, tạm biệt anh.”

Nơi này cách thành phố khá xa, Hàm Hi Họa đợi đến 11 giờ trưa thì điện thoại của trưởng thôn đổ chuông.

Ông bắt máy rồi đưa qua cho Hàm Hi Họa.

“Họa Họa, khoảng một tiếng nữa anh tới. Không cần lo lắng nữa. Có anh đây.”

Hàm Hi Họa gật đầu. “Anh tập trung lái xe đi.”

Nam Lãnh ừ.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng xe ma sát mạnh trên đường, Hàm Hi Họa bật dậy khỏi ghế, cô chạy ào ra khỏi nhà trưởng thôn. Cho đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông anh tuấn, cao lớn đang vội vàng xuống khỏi xa rồi một đường chạy nhanh tới siết chặt cả thân thể cô gái vào lồng ngực.

“Bé con… anh sắp điên lên vì lo cho em mất.” Nam Lãnh dường như dùng toàn bộ sức lực để ôm cô, anh không nhìn thấy bất cứ gì ngoài cô bé của anh kể cả trưởng thôn đang mỉm cười ngay đó.

Đến khi Hàm Hi Họa chịu không nổi mới đẩy anh ra. “Có người ạ.”

Nam Lãnh lúc này mới dịu dàng hôn lên má cô một cái buông cô ra.

Anh trịnh trọng nắm lấy tay Hàm Hi Họa đứng trước mặt trưởng thôn thành tâm cảm ơn. “Cảm ơn chú đã giúp đỡ vợ cháu.”

Chú trưởng thôn bị khí chất của Nam Lãnh khiến ông hơi ái ngại rồi xua xua tay. “Không đâu, người giúp cô bé là thằng Lang.”

Nam Lãnh nhìn vợ, cô gật đầu nói sơ qua với anh việc cả gia đình trẻ nọ đã cưu mang cô một đêm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện