Đang ăn trưa ở căn tin cùng đám Trân Châu, Hàm Hi Họa lơ đãng nhìn màn hình tivi đặt trên tường trước mắt.
Trên màn hình là một nữ minh tinh, một tay cô ôm bó hoa hồng rực rỡ vào trong ngực, tay còn lại cầm một cái tượng người bằng đồng.
Khuôn mặt nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp, sự tự tin, rực rỡ và đầy uy quyền của cô ấy khiến Hàm Hi Họa thất thần nhìn ngắm đến không rời mắt.
Có thể đó là tất cả những gì cô không có.
Nói đúng hơn tự tin, uy quyền và hào quang từ người cô ấy là những gì Hàm Hi Họa muốn có.
Mãi đến lúc Đỗ Thắm lay lay tay, cô mới giật mình.
"Có phải cậu cũng mê chị ấy không?" Đỗ Thắm chớp mắt hỏi.
Hàm Hi Họa không trả lời cái câu đó mà hỏi ngược lại.
"Đó là ai?" Mặc dù biết là minh tinh nổi tiếng nhưng với cái tiểu sử không màn gì đến showbiz của cô thì cho dù sao hạng A cũng không lọt vào tai cô nổi.
Ba người bạn trố mắt lườm Hàm Hi Họa, mặt mày đều bày ra vẻ không thể tin được.
Trân Châu lắc lắc đầu bĩu môi.
"Họa Họa à, cậu đúng là người siêu lạc hậu.
Đến cả tam kim ảnh hậu, nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar cho hạng mục nữ diễn viên chính… omg…" Cô nàng gào thét.
"Thế mà cậu không biết?"
Hàm Hi Họa mơ hồ theo lời của Trân Châu, dù không theo dõi những người nổi tiếng nhưng về ảnh hậu hay giải thưởng Oscar đương nhiên cô biết.
Oscar… cô rõ hơn ai hết người có thể đạt được giải thưởng này phải tài giỏi và xuất sắc ra sao.
Cảm thấy bản thân đúng là có hơi tối cổ thật, cô ho ho hai cái.
"Tớ thật sự không để ý showbiz."
Sau đó cô được ba cô bạn thay phiên nhau bổ túc những thông tin về nữ minh tinh này.
Cũng như một vài tin tức nổi bật dạo gần đây của showbiz.
Cô vừa nghe vừa gật gù, lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Biết là showbiz phức tạp nhưng không nghĩ tới lại phức tạp đến vậy.
Sự việc này cứ vậy đi vào trong đầu Hàm Hi Họa.
Đêm đó nằm trên giường không như bình thường sẽ ôm chăn đợi Nam Lãnh về mà tâm trí cứ bay bổng đến hình ảnh của người phụ nữ đầy ánh hào quang kia.
Nghĩ nghĩ Hàm Hi Họa ngồi bật dậy lần đầu tiên lên weibo tra tìm cái tên của một diễn viên.
Dùng nửa tiếng đồng hồ để đọc những gì liên quan đến ảnh hậu Mạnh Uyển.
Càng đọc càng phải mở mang tầm mắt và từ lúc nào sự ngưỡng mộ không thể giấu nổi hiện lên trong cặp mắt to tròn của cô.
Rồi tâm trí lại vô ý hoặc như có thứ gì đó dẫn dắt cô nhớ lại lời nói của Trân Châu trước đây.
"Họa Họa, cậu chưa từng nghĩ sẽ vào showbiz sao?"
"Thật quá lãng phí cái nhan sắc chim sa cá lặn này mà."
Trái tim cô trong lúc ấy bỗng đập nhanh hơn, dường như cô đã tìm thấy được con đường dành cho mình.
Con đường ấy chắc chắn sẽ đầy gian truân, gập ghềnh nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được rằng mình cũng có ước muốn và tham vọng như hiện tại.
Đến cả tiếng xe của Nam Lãnh dưới nhà cô cũng không phát hiện, mãi đến khi Nam Lãnh mở cửa bước vào, cô mới thoát khỏi những suy nghĩ, mơ ước của mình.
"Còn chưa ngủ sao?" Anh nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi, cô nhóc này…
Bỗng cô nhảy xuống giường chạy nhào vào lòng anh.
"Ông xã."
Một tiếng gọi ngọt ngào này còn cả hành động làm nũng của cô khiến Nam Lãnh mềm cả người.
Anh cười cúi đầu nhìn cô nhóc trong ngực mình.
Bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô dịu dàng lên tiếng.
"Sao vậy? Nhớ anh à?"
"Vâng." Vừa dứt lời người đàn ông liền ôm mông cô nâng lên.
Cả người Hàm Hi Họa treo trên người anh quấn chặt.
Nam Lãnh đi dần tới giường rồi ngồi dựa vào đầu giường, sau đó giữ cằm người con gái hôn xuống.
Bàn tay đỡ lấy ngực cô xoa dịu một hồi lâu.
Nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ của cô, Nam Lãnh không còn nghĩ tới việc tắm rửa nữa mà làm cô luôn.
Căn phòng trong chốc lát chỉ còn những âm thanh mờ ám và mị hoặc.
Kết thúc một trận day dưa nóng bỏng Nam Lãnh bế Hàm Hi Họa vào trong phòng tắm.
Khi đã trở lại giường Hàm Hi Họa lật người nằm sấp trên người anh, khăn tắm cuốn quanh người vì hành động này của cô khiến khe rãnh trước mắt Nam Lãnh thêm dụ hoặc và quyến rũ.
.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên |||||
Anh xoa xoa eo nhỏ của cô.
"Có chuyện muốn nói với anh à?" Nói rồi anh vừa ngồi dậy vừa ôm người cô theo.
Mắt liếc cô hai giây, sau đó chuyển sang hộp thuốc lá trên bàn cạnh giường.
"Châm lửa cho anh." Kẹp điếu thuốc vào miệng, anh hấc cằm với cô nhóc đang nằm trong ngực mình nhìn anh đến say mê.
Hàm Hi Họa chớp chớp mắt, hơi nâng người cầm lấy quẹt lửa châm cho anh.
Thật sự đẹp trai đến chết người mà.
Nam Lãnh hút một hơi rồi phả ra làn khói mơ hồ, qua làn khói mông lung ấy anh nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm còn hơi đỏ của người con gái càng thêm mị hoặc.
Anh híp mắt cắn môi cô một cái.
"Sao không nói?"
Mím môi một lúc cuối cùng Hàm Hi Họa hít sâu, hai tay đặt trên ngực trần của người đàn ông.
Cô khẽ vuốt ve.
"Em muốn làm diễn viên." Giọng nói khá nhỏ nhưng đầy sự quyết đoán, không chút do dự.
Nam Lãnh hơi ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ cô nhóc của mình càng có sở thích này.
Xưa nay có thấy cô theo dõi showbiz gì đâu, hiện tại lại muốn làm diễn viên.
Anh đặt một bàn tay lên đùi nhỏ của cô nắn bóp.
"Sao lại muốn làm diễn viên?" Anh đã lăn lộn nhiều trên thương trường, trong giới showbiz cũng không phải không biết gì.
Thế giới showbiz cực kỳ phức tạp và đen tối, anh thật sự không muốn cô dấn thân vào thế giới hỗn tạp đó.
Nhưng từ ánh mắt kiên định của cô, anh biết cô không phải chơi đùa mà rất nghiêm túc.
Trước hết vẫn xem lý do cô đưa ra là gì đã rồi mới có thể suy tính lại.
Hàm Hi Họa bặm môi, cặp mắt long lanh nhìn ngắm khuôn mặt của anh.
Cô cũng không biết nên đáp thế nào vì chẳng có một lý do nào rõ ràng cả.
Nhưng để thuyết phục người đàn ông này đồng ý cô vẫn nên đem toàn bộ chuyện hôm nay nói rõ.
Ít nhiều anh có thể từ đó mà suy luận ra, cô cũng không cần phải phân tích thêm gì nhiều.
Trong lúc cô kể chuyện, ánh mắt khi nói đến những từ tự tin, hào quang vô cùng lấp lánh.
Đó là ánh mắt anh chưa từng thấy bao giờ ở cô, nó rực rỡ và đầy khao khát khiến Nam Lãnh không sao rời