Hôm nay qua mười hai giờ mới quay xong cảnh, cô bắt một chiếc taxi trở về biệt thứ.
Nhìn đồng hồ đã một giờ sáng, ngày mai cô lại phải đến đoàn phim lúc tám giờ.
Cứ tưởng Nam Lãnh đã ngủ rồi không ngờ thư phòng còn sáng đèn, Hàm Hi Họa không tìm anh liền mà đi tắm trước.
Tắm ra đã thấy người đàn ông mặt mày thâm trầm dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm cô.
Tự nhiên Hàm Hi Họa tỉnh luôn cả ngủ, cô chột dạ rề rề leo lên giường, bình thường cô vừa đặt mông lên là anh đã kéo cô vào người nhưng hiện tại anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô sau đó tắt đèn rồi nằm xoay lưng về phía cô.
Hàm Hi Họa: "..." Anh… chắc chắn giận cô gần đây đi sớm về muộn không thèm ngó ngàng tới anh rồi.
Chẳng hiểu sao cô lại thấy có chút buồn cười, còn thấy anh dễ thương đấy.
Nhẩm tính cũng một tuần rồi anh với cô không lăn giường.
Không ngờ một tuần rồi đấy.
Anh… vậy mà anh vì sợ cô mệt mới kìm chế bản thân.
Cô vừa đau lòng vừa buồn cười.
Người đàn ông nhắm nghiền mắt một lúc cũng chẳng thấy tiếng động gì từ cô bé kia.
Anh quả thật giận cô, mặc dù biết rõ công việc của cô bận nhưng anh không nhịn được mà bày ra sự ích kỷ này.
Có trời mới biết chỉ cần về tới nhà ôm cô ngủ liền có phản ứng nhưng cô bé này vì cả ngày quay phim quá mệt nên lên giường liền chìm vào giấc ngủ say, đến cả khi anh hôn cô ngấu nghiến mà cô còn ngủ gật được thì sao anh có thể hành hạ cô nữa đây.
Cho tới hôm nay anh càng tức giận hơn vì cô chẳng để tâm tới anh, cô nghĩ anh là hòa thượng chắc.
Thở dài một hơi đang định xoay người ôm cô nhóc một chút thì một vật mềm mại áp vào tấm lưng.
Anh cứng đờ người còn nghĩ chắc cô ngủ mơ liền theo thói quen chui vào người anh, nhưng ngay sau đó giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Em xin lỗi."
Nam Lãnh bất lực cuối cùng vẫn không sao trách cô được, anh trở người đối diện với cô.
Tay tiện thể bật đèn lên.
Thấy hai mắt cô hơi đỏ anh cho rằng cô buồn ngủ, mệt mỏi nên mới vậy.
Sự tức giận lại trỗi dậy.
"Mai anh sẽ cảnh cáo cái tên đạo diễn kia." Anh nghiến chặt răng thông báo với cô.
Hàm Hi Họa cười khẽ cô chòm người rồi nằm trên ngực anh.
Má cô áp lên bờ ngực sắn chắc của anh.
"Ừm." Cô nhỏ giọng ôm anh, rồi nâng đầu lên quan sát khuôn mặt đã dịu hơn của anh.
Cuối cùng là cười khẽ.
"Em chịu được." Hôn nhẹ lên khóe miệng anh một cái.
"Sau này em sẽ càng bận hơn nữa.
Anh đã đồng ý với em rồi mà." Là đồng ý không xen vào công việc của cô.
Nam Lãnh cảm thấy có chút bực bội, giống như anh tự lấy đá đập chân mình vậy.
Anh ngồi dậy cũng ôm cô theo, anh châm điếu thuốc rít hai hơi.
"Nhưng anh xót em." Giọng anh khàn khàn trong đêm tối càng gợi cảm chết người.
Trái tim Hàm Hi Họa mềm nhũn, cô mím môi rồi ôm lấy cổ anh chủ động mút môi mỏng của người đàn ông.
Cô biết anh yêu thương cô vô cùng, nhưng cô không hối hận chuyện đã vào showbiz, cô không phải người sớm nắng chiều mưa.
Nếu cô đã xác định con đường nào thì cô chỉ có thể đi trên con đường đó, dù có gian nan và dài như thế nào.
Môi mềm của người con gái trằn trọc liếm mút khiến Nam Lãnh không nhịn được, anh vẫn kẹp điếu thuốc trên ngón tay, tay trái luồn vào trong váy ngủ của cô vần vò làn