Chân Minh Hâm thấp thỏm nói: "Anh Ưng, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
"Có phải em lừa anh và Mạnh Công đúng không?" Ưng Đồng Trần hỏi.
Đầu dây bên kia im re, thậm chí anh còn nghe được tiếng hít thở dồn dập của Chân Minh Hâm truyền đến.
Câu trả lời đã rõ mồn một.
Dòng nước xối xả liên tục chảy ra từ vòi, Ưng Đồng Trần ngơ ngác nhìn gương, nhớ lại từng chi tiết trong quãng thời gian họ ở bên nhau.
Những câu Trác Thù hay nói nhất là "to gan", "coi trời bằng vung", "đừng quên thân phận của em" các kiểu.
Đôi khi anh cảm thấy mình không bắt kịp sóng não của hắn, ví dụ thỉnh thoảng hắn sẽ hất hàm sai vặt anh, quẹt thẻ đốt tiền như nhà giàu mới nổi và một loạt hành vi ấu trĩ khác.
Giờ đây, hết thảy đều sáng tỏ.
Trước nay anh vẫn tưởng Trác Thù là chúa hề rớt não, chưa bao giờ nghiên cứu hàm ý sâu xa trong từng câu nói của hắn.
Nhưng nếu những lời đó dành cho kẻ khác thì sao? Tỉ như Liễu Lợi Ngang, Chân Minh Hâm hoặc ai đó cần mối quan hệ đổi chác chẳng hạn, vậy tất cả đều hợp lí phải không?
Chẳng trách hắn luôn chê anh ăn no chờ chết, không có chí tiến thủ, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Đôi mắt lặng như giếng cổ bắt đầu dậy sóng, anh gằn giọng hỏi: "Anh ấy từng bao nuôi ai nữa không?"
"Hở? Hình như là không." Chân Minh Hâm tránh mặt Mạnh Công, ra chỗ khác trả lời tiếp: "Hồi đó người đại diện bảo với em là ông đại gia này lần đầu tìm người bao nuôi, chưa có kinh nghiệm gì, nên chị ấy tranh thủ lừa phỉnh lúc người ta say mèm.
Chính em cũng bị chị ấy lừa, lúc em sắp đến chỗ hẹn, chị ấy mới gọi điện thông báo là người ta muốn bao nuôi..."
Sắc mặt Ưng Đồng Trần hòa hoãn hơn, nhưng giọng anh vẫn đều đều như cũ: "Tại sao ban đầu em không thành thật?"
Chân Minh Hâm mếu máo, liên tục cúi người với không khí: "Em xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Lúc ấy chưa thân quen với hai anh, em sợ nói ra sẽ bị các anh tung tin lên mạng, cũng sợ các anh miệt thị nữa, thế nên em mới...! giải thích một cách uyển chuyển."
Giải thích một cách uyển chuyển...!
Ưng Đồng Trần nhức đầu day huyệt thái dương, chỉ vì cách giải thích này mà anh bị cuốn vào mớ rắc rối.
Anh cứ ngỡ Trác Thù chỉ hẹn bạn giường, mà khi ấy anh cũng muốn tìm ai đó để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng mãi đến tận hôm nay, anh mới biết ngay từ khi bắt đầu, cách họ quen biết nhau đã sai lầm, phi thuyền đưa họ lên vũ trụ đã chệch quỹ đạo hoàn toàn.
"Anh Ưng, em rất xin lỗi, em không cố ý đâu." Giọng Chân Minh Hâm nghẹn ngào như thể sắp òa khóc: "Làm sao đây ạ? Nếu Mạnh Mạnh biết chuyện, anh ấy sẽ khinh thường em, căm giận em đúng không?"
"Đừng lo, em không thực sự đồng ý thì sợ gì.
Mạnh Công không phải loại người chẳng phân biệt được đúng sai phải trái.
Em cứ chủ động tâm sự với nó, tránh cho việc nó tự mình phát hiện ra thì giải thích sẽ khó hơn." Ưng Đồng Trần phục mình sát đất, chính anh còn đang rối như tơ vò mà còn đi an ủi người khác.
"Thôi vậy, anh có việc bận, cúp máy đây, hôm khác anh gọi cho em sau." Dứt lời, anh ấn nút ngắt cuộc gọi rồi tắt nguồn luôn.
Chân Minh Hâm nhìn màn hình điện thoại đen sì, đứng bần thần mãi cho đến khi Mạnh Công tìm cậu: "Hâm Hâm, sao sắc mặt em khó coi thế? Là ai gọi cho em?"
Chân Minh Hâm nhìn Mạnh Công như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cậu chỉ ôm đối phương, ngả đầu vào ngực người yêu: "Mạnh Mạnh, em muốn thú thật với anh một chuyện, nhưng anh đừng giận em được không?"
"Chuyện gì?" Mạnh Công vỗ lưng cậu: "Em yên tâm, ưu điểm lớn nhất của anh là bao dung, chắc chắn anh sẽ không giận em."
"Thật vậy chăng?" Chân Minh Hâm ngửa cổ nhìn Mạnh Công bằng ánh mắt lấp la lấp lánh: "Ngày mà em gặp anh, đáng lẽ hôm ấy em bị một ông đại gia bao nuôi."
Mạnh Công: "!!!"
Bỗng dưng bị người yêu cắm sừng, có thể tha thứ được không?
"Nhưng em không chịu, đêm đó em bỏ chạy đến quán bar, sau đó gặp được các anh." Chân Minh Hâm nói tiếp.
Mạnh Công thở phào một hơi, vỗ về Chân Minh Hâm: "Không sao nữa rồi em yêu.
Anh tin nhân phẩm của em, những ai có thể kháng cự lại cám dỗ và cường quyền đều là người phi thường."
Chân Minh Hâm nhẹ nhõm hơn hẳn, nói: "Ơn trời hôm đó em gặp được các anh, nhờ có anh đưa em về nhà, anh Ưng còn xử lí ông đại gia kia giùm em..."
Mạnh Công bừng tỉnh, chợt đẩy Chân Minh Hâm ra.
Chân Minh Hâm hoảng loạn: "Mạnh Mạnh, anh sao thế?"
"Em toi rồi." Mạnh Công vò đầu bứt tai, bây giờ mới sực nhớ ra mối quan hệ giữa Ưng Đồng Trần và đại gia kia.
Sao mọi chuyện lại trớ trêu đến vậy cơ chứ? Người yêu bị trai đẹp nằng nặc đòi bao nuôi, số phận run rủi thế nào lại bao trúng ông bạn chí cốt của mình.
Mà ông bạn chí cốt lại tưởng trai đẹp chỉ hẹn bạn tình thôi...!
Mạnh Công quay phắt người sải bước rời đi.
"Mạnh Mạnh, Mạnh Mạnh, anh đi đâu vậy?!" Chân Minh Hâm đuổi theo: "Anh đừng đi, anh đã hứa nghe em nói xong sẽ không giận mà, đôi mình còn từng thề hẹn mãi mãi không chia xa, anh còn nói thích mẫu người yêu 1 như em mà!"
Mạnh Công dừng lại, Chân Minh Hâm không phanh kịp thế là đâm sầm vào lưng anh chàng.
Cậu xoa trán, ngẩng đầu định lên tiếng thì Mạnh Công quay ngoắt lại bịt miệng cậu, nói nhanh như gió: "Anh phải mua vé máy bay, anh phải đích thân hộ tống em đến ê-kíp làm chương trình."
Chân Minh Hâm đỏ mặt, giơ tay ôm ngực: "Sao bỗng dưng anh lại muốn hộ tống em?"
Mạnh Công: "Anh sợ Đồng Trần mò tới phang chết em, sắp trễ rồi, đợi lát nữa lên máy bay anh sẽ từ từ giải thích."
*
Ưng Đồng Trần quả thật muốn phang chết, vác dao chém bay đầu từng thằng đại gia.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng, tắt vòi nước.
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cộp cộp, lát sau Trác Thù xuất hiện ở cửa, tâm trạng có vẻ rất vui: "Tôi tưởng em trốn về trước."
Ưng Đồng Trần hít sâu một hơi, toan mở miệng nói chuyện lại thấy Trác Thù bước tới, vòng tay ôm eo anh, giọng điệu không nén được ý cười: "Tối nay em làm tốt lắm, lát nữa về tôi sẽ thưởng cho em."
Ưng Đồng Trần nhướng mày, những lời định nói cứ lần lữa không chịu thốt lên, anh hỏi dò: "Anh định thưởng gì?"
Trác Thù cúi đầu ghé sát tai anh, nói: "Biệt thự, là căn biệt thự hôm trước chúng mình đến xem.
Tôi muốn tặng nó cho em."
Ưng Đồng Trần bình tĩnh ngước mắt.
Trác Thù: "Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Thích thú không?"
Ưng Đồng Trần đáp bằng giọng lạnh tanh: "À."
"?" Trác Thù khó chịu nhìn Ưng Đồng Trần: "Em chỉ phản ứng có vậy?"
"Nếu không thì sao?" Ưng Đồng Trần hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ cảm động rớt nước mắt? Hay là quỳ xuống tạ ơn anh?"
"Chẳng cần làm quá như vậy." Trác Thù vẫn đắm chìm trong niềm vui tối nay nên không phát hiện ra Ưng Đồng Trần hơi khác lạ.
Tất nhiên còn bởi lúc ở chung với nhau, mặt Ưng Đồng Trần lúc nào cũng lạnh như tiền, Trác Thù đã quen từ lâu.
Hắn lại ghé tai thủ thỉ: "Có điều tôi vẫn tiếc cái đêm em mặc áo blouse, em thu xếp hôm nào khám bệnh cho tôi nhé."
"Anh đúng là nên đi khám đi." Ưng Đồng Trần lùi về sau, tiện thể thò tay kéo cà vạt hắn, định kéo căng siết chết người này.
Nào ngờ Trác Thù nhanh hơn, khom lưng cúi đầu ngậm môi anh, thế nên cà vạt mất tác dụng.
Ưng Đồng Trần chớp chớp mắt, hàng mi khẽ run lên làm hắt xuống cái bóng mờ.
Bờ môi cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng, anh hoảng hốt buông lỏng cà vạt, thầm thở dài trong lòng.
Dù rằng chưa thỏa mãn nhưng Trác Thù vẫn kết thúc nụ hôn, nắm tay Ưng Đồng Trần kéo đi: "Về nhà."
Ưng Đồng Trần cúi đầu nhìn tay mình, anh muốn vùng ra nhưng không được, đã thế còn bị Trác Thù nắm chặt hơn, không tài nào gỡ ra được.
Lúc đi ngang qua sảnh tổ chức tiệc sinh nhật, Trác Thù trò chuyện vài câu với Sa Bích rồi đưa anh về.
"Anh vừa uống thêm rượu à?" Ưng Đồng Trần thấy hắn mở cửa bên ghế phụ lái mà không dám vào.
"Không, tôi chỉ nhấp tí rượu làm bộ thôi, nếu ngày nào cũng xã giao như này thì sao giữ được dáng người chuẩn và đầu óc tỉnh táo được." Trác Thù giục giã: "Em nhanh lên, chúng mình về nhà."
"Nhà?" Ưng Đồng Trần bị đơ mất mấy giây: "Nhà ai?"
"Tất nhiên là nhà chúng mình..." Trác Thù vội chữa cháy: "Là căn biệt thự lần trước chúng mình cùng xem ấy, bây giờ có thể dọn vào ở được rồi, thử trải nghiệm nó nào."
Ưng Đồng Trần nhìn hắn bằng ánh mắt đen tối, lát sau anh nhoẻn miệng cười: "Được, cùng trải nghiệm nào."
Sau khi lên xe, anh ngắm nghía khoang nội thất ô tô, chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Chiếc Bentley là anh tặng hay cho tôi mượn để làm màu vậy?"
Trác Thù lái xe, đắc ý cười: "Rốt cuộc em cũng chịu đòi hỏi.
Thế nào? Gặp được đạo diễn nên muốn cố gắng?"
"...!Nghĩa là anh tặng thật?" Ưng Đồng Trần hỏi cho ra lẽ.
"Hỏi thừa." Trác Thù sung sướng gõ tay lên vô lăng, lại sợ Ưng Đồng Trần được chiều quá sinh hư bèn bảo: "Chẳng qua là tôi thấy em biểu hiện tốt nên mới tặng xe.
Tuy nhiên nếu em còn làm trái ý tôi, tôi vẫn sẽ tịch thu."
"Anh tặng cả nhà lẫn xe?" Ưng Đồng Trần lườm hắn: "Không hổ là chủ tịch Trác, tặng quà hào phóng đến vậy."
Trác Thù không nhịn được mà