Mễ Xu ngậm ngùi thở dài: Nhân viên như các cô đúng là không thể hiểu được tâm tư của cấp trên.
Các sếp làm việc nhanh gọn lẹ như thế, vừa hay lòng mình đã đòi kết hôn luôn, có lẽ nào ngày mai sẽ sinh con lập di chúc không nhỉ?
Dù sao đi chăng nữa, cô vẫn quyết tâm giúp đỡ chú cừu con lạc lối trên đường tình này, bèn nói: "Không được đâu sếp."
"Vì sao?"
"Vì thời nay là xã hội pháp trị." Mễ Xu mỉm cười: "Với lại Luật kết hôn đồng tính chưa được thông qua đâu sếp."
"Ài!" Trác Thù gõ gõ ngón trỏ xuống bàn: "Suy cho cùng là chỉ còn cách đầu tiên đúng không?"
"Vâng, nhưng yêu đương là chuyện của hai người, anh Ưng đã tỏ tình với sếp chưa?"
Trác Thù tủi thân: "Chưa."
"Ài." Mễ Xu nói tiếp: "Vậy sếp phải chủ động theo đuổi anh ấy, khi nào thời cơ chín muồi mới yên tâm tỏ tình được."
"Theo đuổi như nào?"
"Đầu tiên sếp phải tìm hiểu tính cách và sở thích của anh ấy, tìm được điểm mấu chốt thì chủ động tán tỉnh!"
Trác Thù sờ cằm, ra chiều đăm chiêu gật đầu cái rụp, sau đó lại mất kiên nhẫn phất tay: "Như vậy phiền hà quá, thôi không nói nữa, cô làm việc tiếp đi."
Đợi Mễ Xu đóng cửa phòng làm việc xong, Trác Thù thả lỏng người, tức tốc lên mạng lục tung Tieba trường cấp ba mà Ưng Đồng Trần công tác.
Rất có thể đây là điểm mấu chốt.
Chủ đề thứ nhất: Tớ nhặt được thẻ học sinh của Trác Tử, bạn gì ơi mau đến nhận lại nè.
Trác Thù: "..."
Một phút sau, Trác Tử nhận được tin nhắn từ anh trai: Gọi điện cho số này, cậu ấy nhặt được thẻ học sinh của em.
"?"
Trác Tử thò tay vào túi, toang mẹ nó rồi, không thấy thẻ học sinh đâu! Nhưng tại sao anh trai lại biết nó làm rơi?!
Nó dáo dác nhìn xung quanh, bạn cùng bàn thấy vậy bèn hỏi nó đang tìm gì.
Nó hốt hoảng: "Tao tìm camera, loại camera tàng hình được ấy mày!"
Chủ đề thứ hai: Hôm nay mị nhận được mấy bức thư tình, tuy người gửi khác nhau nhưng nét chữ từ một lò mà ra.
J Tấm chân tình của các anh là vậy đó hả???
Chủ đề thứ ba: Nhận viết thuê và làm thuê các kiểu lâu dài.
Ai có nhu cầu hãy nhắn tin cho mình nhé.
Trác Thù ấn vào xem, thấy chủ thớt còn liệt kê danh sách những công việc nhận làm, đồng thời nhận ra người đăng chỉ là tài khoản phụ.
Hắn lập tức nảy ra một ý, bèn nhắn tin cho chủ thớt: [Xin chào, em có nhận chụp ảnh các thầy cô không?]
[Chủ thớt]: Mình không nhận yêu cầu của học sinh nhé.
Trác Thù: [Tôi trên mười tám tuổi rồi, sẽ trả thù lao gấp đôi.]
[Chủ thớt]: Bạn gửi thẻ căn cước làm bằng chứng đi.
Trác Thù thầm nghĩ ranh con này rất có đạo đức nghề nghiệp, gửi ảnh chụp thẻ căn cước đã được làm mờ, chỉ chừa mỗi phần ngày tháng năm sinh là đọc được.
Bấy giờ chủ thớt mới đồng ý chụp thuê cho hắn, cũng hỏi hắn cần ảnh của ai.
Trác Thù ngẫm nghĩ một hồi, để không bại lộ thân phận, hắn bèn trả lời rằng: [Thầy Trịnh Thực Nam và Ưng Đồng Trần.]
[Chủ thớt]: Mình hiểu ý bạn rồi, cứ yên tâm nhé.
Ban Chương cất điện thoại.
Cậu nghĩ bụng: thẻ căn cước chắc hẳn là giả, có lẽ là nữ sinh nào đó trong trường ship thầy Ưng và thầy Trịnh, muốn ảnh chụp chung hai thầy để lấy cảm hứng chém ra bộ tiểu thuyết bốn trăm nghìn chữ.
Chủ đề thứ tư: Đây là nơi để mọi người bình chọn những thầy cô đáng yêu nhất.
Tìm thấy rồi! Trác Thù lập tức ấn vào, lội mười mấy bình luận mà không thấy Ưng Đồng Trần được gọi tên, trong khi ngay cả Trịnh Thực Nam cũng có người đề cử.
Hắn cào phím như điên: Tại sao không có ai đề cử thầy Ưng? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy thầy ấy đáng yêu à?
Phản hồi thứ nhất: Phải á, có mỗi đằng ấy thấy vậy thôi.
Phản hồi thứ hai: Hơ hơ thầy Ưng mà đáng yêu á? Ông bạn mặn mòi như nước cất ấy nhể!
Phản hồi thứ ba: Tao cá đây là tấm chiếu mới lớp khác.
Đằng ấy thử học một tiết của thầy Ưng xem còn thấy đáng yêu nữa không nhá.
Phản hồi thứ tư: Thầy Ưng không đáng yêu, thầy ấy phải gọi là đẹp chim sa cá lặn.
Tui khuyên ông nên qua chủ đề bình chọn trai đẹp ấy, bên đó đang xôm lắm.
Bị phũ hội đồng, hắn đành chuyển sang chủ đề bình chọn trai đẹp, hiển nhiên người được bình chọn nhiều nhất là Ưng Đồng Trần làm hắn vui như trẩy hội.
Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Thực Nam xếp thứ hai, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Hắn tắt chủ đề trai đẹp đi, lướt xuống nhưng không thấy tin tức nào quan trọng.
Chợt, con trỏ chuột dừng ở chủ đề nào đó...
Chủ đề: Tôi vừa nhận ra mình thích em ấy nhưng chưa biết tỏ tình như nào.
Mọi người có thể mách nước cho tôi được không?
"Hừ, đám học sinh này rảnh rỗi ít bài quá à?" Trác Thù ngao ngán ấn tắt trang mạng, bắt tay vào duyệt hợp đồng.
Lát sau hắn cuống cuồng mở lịch sử truy cập tìm lại chủ đề ban nãy.
Lầu 1: Đứa ế lòi mỏ mười sáu năm như tui không có quyền lên tiếng, mời lầu dưới đưa ra ý kiến.
Lầu 2: Câu hỏi này vượt quá khả năng của mị, mời người tiếp theo.
Lầu 3: Đẹp trai không bằng chai mặt! Chủ thớt đừng sợ bị từ chối, cùng lắm thì tán lại từ đầu, kiểu gì cũng tán đổ được người ta thôi.
Lầu 4: Ông tìm hiểu xem người ta thích gì thì tặng cái đó.
Bạn gái tôi mê ăn vặt, thế là tôi tặng một xe tải chất đầy bim bim bánh kẹo làm em ấy cảm động rớt nước mắt.
Lầu 5: Nhưng đừng lụy tình quá nhá, cẩn thận người ta coi ông là cây ATM đấy.
Đàn ông con trai phải có lòng tự trọng.
Lầu 6: Quan trọng nhất vẫn là thật lòng.
Chỉ cần cậu quyết tâm, dù là tảng băng nghìn năm cũng sẽ bị tan chảy.
Lầu 7: Hay là ông gửi thư rồi hẹn người ta đến sân thể dục? Tụi tui sẽ thắp nến sáng rực cả sân cho ông tỏ tình!
Lầu 8: Cíuuu, thời đại nào rồi còn quê mùa thế? Nếu chủ thớt thắp nến ở sân thể dục thì ngày này năm sau, tụi tui sẽ thắp nến trên mồ ông đó.
Chủ thớt trả lời: Tôi đây, tôi viết mấy lá thư rồi nhưng đều bị thầy chủ nhiệm tịch thu hết.
Sau đó tôi tự tay viết một bức khác cũng bị thầy chủ nhiệm bắt nốt...!Tóm lại là không tỏ tình ở sân thể dục được đâu.
Cảm ơn ý kiến của mọi người, tôi sẽ nhớ kĩ!
Lầu 9: Bị thu hết sạch thư tình cơ á, sao mày đen thế? Giáo viên chủ nhiệm lớp mày là Cô Văn Nan à?
Lầu 10: [Thắp nến mặc niệm.]
...
Trác Thù tắt giao diện Tieba, ghi lại những nội dung mà hắn tổng kết lại vào sổ tay bên cạnh.
Bước đầu tiên là phải tặng đúng món quà mà em ấy thích.
Bước thứ hai là ân cần săn sóc, kiên trì đến cùng không được bỏ cuộc.
Bước thứ ba là thấu hiểu em ấy, tôn trọng em ấy, nâng niu em ấy.
Bất luận là khi thịnh vượng hay khốn cùng, khi khỏe mạnh hay đau ốm, khi giàu sang hay gian nan, tôi sẽ nắm tay em suốt phần đời...!Ờ, hình như có gì đó sai sai?
Mà thôi, các cao nhân nói cấm có sai bao giờ.
Hắn bèn viết nốt câu dở dang...!Tôi sẽ nắm tay em suốt phần đời còn lại.
Ổn rồi, kế tiếp là phải thực hiện bước đầu tiên - tặng đúng món quà mà em ấy thích.
Hắn lập tức gọi điện cho giám đốc nhà hàng Bourdon để đặt ba thùng cua cà ra, đợi tan làm sẽ lái xe qua đó lấy.
Gọi điện xong hắn mới yên tâm làm việc tiếp.
Đến giờ tan ca, mấy nhân viên túm tụm ở bàn thư kí, rình mò trước phòng chủ tịch.
Ngày nào cũng có một vài nhân viên đến đây canh chừng lúc nào chủ tịch tan ca mới dám về nhà.
Cả đám đang bàn tán rôm rả xem tối nay ăn gì thì thấy chủ tịch nhà mình vội vã ra về.
Một nhân viên khẽ hỏi: "Hôm nay sếp bị làm sao mà lại không tăng ca nhỉ?"
Mễ Xu thì thầm đáp lại: "Bị tình yêu quật đó em."
"Ồ, té ra là bị tình yêu quật...!Chị nói gì cơ?" Cả đám há hốc mồm: "Sếp yêu ấy ạ?"
Một nhân viên khác trợn tròn mắt: "Sắp có biến căng rồi anh em ơi."
Trác Thù ghé qua Bourdon lấy hộp cua rồi lái xe một mạch đến chung cư của Ưng Đồng Trần, lòng vòng trước nhà người ta.
Hắn nên giấu tên tặng quà hay tặng tận tay nhỉ?
"Anh làm gì ở đây vậy?" Vừa bước ra khỏi thang máy, Ưng Đồng Trần đã thấy Trác Thù xách mấy hộp cua thập thò trước cửa nhà anh, lẩm bà lẩm bẩm một mình.
Trác Thù quay ngoắt người lại, giả vờ bình tĩnh: "À em về rồi à, mau mở cửa cho tôi đi, nặng quá."
Ưng Đồng Trần mở cửa, nhìn chằm chằm mấy hộp cua, ngạc nhiên hỏi: "Đây là..."
"Tôi tặng em đó." Trác Thù đặt hộp cua lên bàn: "Em vui không?"
Ưng Đồng Trần làm thinh không đáp lại, mở hộp cua ra nhìn lướt qua.
Tuy Ưng Đồng Trần chẳng nói chẳng rằng nhưng Trác Thù vẫn cảm nhận được niềm vui qua ánh mắt đối phương.
"Đang yên đang lành lại tặng quà." Ưng Đồng Trần ngước mắt: "Anh nói đi, có việc gì?"
"Đêm nay tôi ngủ ở đây được không?" Trác Thù hỏi ngay.
Ưng Đồng Trần nhướng mày: "Không được, lát nữa