Bên ngoài phòng phẫu thuật, Ưng Đồng Trần ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, thẫn thờ nhìn chằm chằm xuống đất.
Một đôi chân dừng lại ở trước mặt, chẳng cần nghĩ anh cũng biết đó là ai, ngay sau đó đối phương nhét cốc nước nóng vào tay anh.
Anh ôm cho ấm tay, ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy ánh mắt hắn tràn ngập nghi hoặc nhưng không hỏi thêm bất cứ câu nào.
Anh bật cười, khi mở miệng giọng hơi khàn, anh bèn hắng giọng hỏi: "Anh tò mò muốn biết ông ấy là ai lắm đúng không?"
"Ừ." Trác Thù ngồi xuống kế bên, ngừng một chút rồi nói: "Thật ra anh không tò mò đến vậy."
Ưng Đồng Trần mỉm cười, ngoái lại nhìn thoáng qua cửa phòng phẫu thuật, thì thầm: "Ông ấy chỉ là giáo viên tiếng Anh của tôi mà thôi, thậm chí còn không phải là giáo viên chủ nhiệm, không có quan hệ gì đặc biệt.
Ngay cả khi ông ấy bị ốm cần phải có chữ kí để phẫu thuật, tôi không giúp được gì."
Trác Thù hơi giật mình: "Xin lỗi, anh cứ ngỡ ông ấy là...!Dù sao em luôn nhắc tới ông ấy, khoảnh khắc cũng thường xuyên đăng về cuộc sống hằng ngày của ông ấy."
"Ừm." Ưng Đồng Trần nhếch môi: "Anh không phải là người đầu tiên hiểu lầm.
Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tôi à? Hỏi rằng tại sao tôi lại ở với giáo viên mà không ở với cha mình."
"Chuyện này không quan trọng." Trác Thù nói.
Ưng Đồng Trần khẽ cựa ngón tay, anh đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt tựa như hồ nước dấy lên từng đợt sóng lăn tăn, thoắt cái lại phẳng lặng như ban đầu.
Anh đặt cốc nước nóng trong tay xuống, đứng dậy bảo: "Tôi đi vệ sinh."
Trác Thù đợi một lúc lâu, nhưng Ưng Đồng Trần chưa kịp về thì ca phẫu thuật đã kết thúc.
Sau khi được bác sĩ dặn dò những điều cần lưu ý, hắn đăng kí chuyển đến phòng bệnh VIP, sau đó gửi tin nhắn cho Ưng Đồng Trần.
Chẳng mấy chốc Ưng Đồng Trần mang bữa tối về: "Ăn cơm trước đi."
"Lúc nãy em đi mua cơm à?" Trác Thù hỏi.
"Không thì sao?" Ưng Đồng Trần bình tĩnh ngồi xuống cạnh bàn.
Trác Thù nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này mới yên tâm ngồi xuống ăn cơm: "Anh đã thuê hộ lí, đỡ mất công em chạy đi chạy lại."
"Cảm ơn."
"Em đừng khách sáo như vậy, chúng ta..." Trác Thù thấy ông chú vẫn còn hôn mê, bèn chọc tay Ưng Đồng Trần, song vẫn không nhịn được mà bẹo má đối phương.
Hắn cất giọng dịu dàng: "Chúng mình là nửa kia của nhau mà...!phải không?"
"Chào các cháu, bác là hộ lí được thuê.
Bệnh nhân là người nằm trên giường nhỉ?" Một bác trai đứng ở cửa cười hỏi.
Trác Thù giật mình thon thót, chưa kịp rụt tay về nên đành phải nhéo mặt Ưng Đồng Trần, hằn học nói: "Anh đang nói chuyện với em, em có nghe không đó."
"..." Ưng Đồng Trần đạp hắn một phát.
"Ấy đừng đánh đừng đánh, các cháu đừng đánh nhau nữa."
Bác hộ lí lên tiếng khuyên can, nhìn phòng bệnh sang trọng và hai người đánh nhau trước giường, bác lập tức tưởng tượng ra vở kịch trớ trêu - "Vì tài sản thừa kế mà hai anh em trở mặt thành thù".
Giới thượng lưu ấy mà, láo nháo lắm.
Bác vừa dứt lời thì hai người nọ lại khách sáo mời nhau ăn cơm.
Điều đó khiến bác cảm thấy mình đã đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Lòng yêu nghề càng dâng cao, bác hăm hở đến mép giường chuẩn bị bắt tay vào làm.
Hình như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên Ưng Đồng Trần buông đũa xuống, đứng dậy kéo bác hộ lí ra ngoài: "Cháu xin lỗi, cháu muốn đổi người khác."
Bác hộ lí: "Vì, vì sao vậy?"
Trác Thù cũng thắc mắc: "Đang yên đang lành sao em lại muốn đổi?"
Ưng Đồng Trần không trả lời, đến phòng hộ lí để thuê một bác gái cao to: "Dì ơi, dì đi theo cháu."
Bác gái vừa mừng vừa ngạc nhiên, kéo bác trai lúc nãy ra hỏi thăm: "Sao người ta lại muốn đổi vậy?"
Mặt bác trai buồn thiu: "Hầy, chắc là do tôi đã phát hiện ra bí mật giới thượng lưu."
"Bí mật gì thế?" Bác gái lập tức dỏng tai lên hóng: "Ông kể cho tôi nghe với."
"Cái nhà kia ấy, ông cụ nhập viện phẫu thuật mà hai đứa con có hiếu ấy lại choảng nhau ngay trước giường bệnh.
Bà này, nếu thấy họ đánh nhau thì tuyệt đối không được can ngăn, nếu không bà cũng bị đuổi giống tôi đấy."
Bác gái thấp thỏm theo Ưng Đồng Trần đến cửa phòng bệnh, thấy người con trai còn lại cũng tuấn tú lịch sự, thật khó tưởng tượng được bộ dạng họ đánh nhau để tranh giành của cải.
Trác Thù đưa mắt nhìn bác gái, kéo Ưng Đồng Trần ra góc phòng, hỏi nhỏ: "Tại sao em lại đột ngột đổi người? Có nhiều việc bác trai làm sẽ tiện hơn phụ nữ mà?"
"Anh đừng xía vào." Ưng Đồng Trần nói.
Trác Thù kéo phắt Ưng Đồng Trần về, chen chân vào giữa hai chân đối phương: "Em lặp lại lần nữa."
Ưng Đồng Trần ngước mắt nhìn hắn nhưng không hé răng lấy một lời.
Bác gái nào có ngờ mình sẽ gặp phải cảnh con cái bất hiếu gây lộn với nhau sớm như này.
Bác sợ mình bị vạ lây, vội vàng ngoảnh mặt sang hướng khác, cũng vì vậy mà bác không thấy đứa con hiếu thảo đột nhiên cúi đầu hôn trộm người kia một cái.
Ưng Đồng Trần đẩy Trác Thù ra, thẹn quá hóa giận lừ mắt với hắn: "Anh ra ngoài."
Bác gái cuống lên nên quên mất lời dặn ban nãy của bác trai, không nhịn được mà khuyên giải: "Các cháu đừng như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nhau.
Ông cụ còn đang bệnh, nếu tỉnh dậy thấy hai đứa như vậy thì đau lòng lắm đúng không?"
Nghe bác nói vậy, tai Ưng Đồng Trần càng đỏ hơn, quay lại thấy ông chú vẫn ngủ mới yên tâm phần nào.
Đối diện với đôi mắt đầy ắp ý cười của Trác Thù, anh giả vờ vịn tay hắn nhưng thật ra là ngấm ngầm nhéo một phát đau điếng: "Anh giữ ý cho tôi, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Trác Thù rối rít xin tha, đau đến nỗi mặt mũi méo xệch.
Bác gái buông tiếng thở dài não nề.
Nhà giàu thật rắc rối, hai anh em xích mích ra nông nỗi này rồi!
Đến tối, Trác Thù bảo muốn ở lại nhưng bị Ưng Đồng Trần đuổi về.
Sáng sớm hôm sau hắn lại chạy đến bệnh viện song không thấy ai trong phòng cả, chỉ có mỗi ông chú đang ngủ.
Hắn nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi đến cạnh giường, ngắm gương mặt hiền từ của ông chú mà xúc động khôn nguôi.
Tuy không biết quan hệ giữa ông ấy và Ưng Đồng Trần là gì nhưng nhất định phải có nguyên nhân nào đó mới khiến cho họ thân nhau như thể cha con.
Đúng lúc này, ông chú tỉnh dậy nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cháu đến rồi."
Trác Thù gật đầu đáp lại ngay: "Em chào thầy."
Ông chú nở nụ cười: "Coi bộ nó kể cho cháu rồi."
Trác Thù gật gật đầu, nâng đầu giường lên rồi đỡ ông chú ngồi dậy, rót cốc nước ấm đặt bên cạnh: "Thầy đói không ạ?"
"Không." Ông chú liếc tờ giấy trên bàn, nói: "Đồng Trần đi mua đồ ăn sáng rồi.
Chú đoán chắc là nó đi xa lắm."
"Vì sao ạ?"
"Đồng Trần biết chú thích ăn ở tiệm nào." Ông chú cười tít mắt: "Còn nhiều thời gian, cháu muốn hỏi chuyện gì không?"
Trác Thù kéo ghế lại gần, ngạc nhiên hỏi: "Sao cái gì thầy cũng đoán được vậy?"
"Chú hiểu nó mà, chắc chắn nó không kể chi tiết về quá khứ cho cháu." Ông chú uống ngụm nước, hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
"Chúng em gặp nhau vào gần cuối tháng Tám."
"Vậy thì đúng là cháu." Ông chú cẩn thận nhìn hắn: "Mặt mũi được phết."
Trác Thù: "...!Nghề tay trái của thầy là xem bói ạ?"
Ông chú ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Vết mổ của chú vẫn chưa cắt chỉ đâu, cháu đừng chọc chú cười."
Trác Thù: "Em không chọc thầy mà."
Mãi lâu sau ông chú mới hít một hơi, thở dài vỗ vai hắn: "Cháu tốt lắm, tốt lắm."
"Em cảm ơn ạ."
"Khách sáo làm gì." Nói rồi ông chú định cười nhưng lại chuyển chủ đề gấp: "Thôi thôi, chúng ta vào chuyện chính đi."
Trác Thù ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Ông chú lại uống ngụm nước cho thông họng: "Chú từng dạy tiếng Anh ở một trường cấp ba công lập.
Đồng Trần là học sinh mới chuyển đến được xếp vào lớp mà chú dạy.
Khi ấy chú thấy Đồng Trần thường đi muộn về sớm, bèn hỏi giáo viên chủ nhiệm thì được biết là cha mẹ nó chẳng thèm đoái hoài đến con cái."
"Tại sao lại không quan tâm ạ?"
"Họ bận cãi vã đòi li hôn nuôi con riêng." Ông chú kể: "Thật ra nó còn có hai đứa em nữa, chắc cháu không biết phải không?"
Trác Thù lắc đầu.
"Cha nó vượt rào với người khác rồi sinh ra một cô em gái.
Để trả thù chồng, mẹ nó cũng ngoại tình đẻ thêm một đứa em trai."
Trác Thù: "..."
"Câu nói mà thằng bé phải nghe