Làm thế nào để níu giữ một người đàn ông?
1.
Làm nũng với anh ấy.
2.
Lúc thân thiết lúc xa cách nhằm mang lại cảm giác thần bí.
3.
Con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày.
4.
Ca ngợi và ngưỡng mộ anh ấy.
5.
Bản thân bạn phải là một người độc lập và đầy tự tin.
...
Trác Thù khép máy tính lại, hai tay đan vào nhau rồi tì cằm lên, đôi mắt sáng quắc như thể đã nắm được bí quyết thành công.
Dù mới xác định mối quan hệ và đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng nhưng hắn đã canh cánh nỗi lo bị kẻ khác giật mất bồ.
Vậy nên, hắn tự dặn lòng rằng nhất định phải chinh phục được Ưng Đồng Trần bằng sức hấp dẫn đầy nam tính của mình.
Hắn mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện giữa mình và Ưng Đồng Trần, nhớ lại những điều vừa tra được, cắm cúi gõ chữ rồi gửi đi.
Đợi mãi mà không thấy Ưng Đồng Trần trả lời, hắn xem đồng hồ, chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn dùng tài khoản phụ để nhắn tin cho Ban Chương.
[Gửi thời khóa biểu của cậu cho tôi, giá cả thương lượng.]
Nửa tiếng sau Ban Chương tan học, cậu gửi thời khóa biểu kèm theo vài tấm ảnh chụp lén thầy Ưng và thầy Trịnh cho khách hàng.
Ngay khi nhận được ảnh, Trác Thù lập tức hủy dịch vụ đã đăng kí với Ban Chương rồi mới ngó tới lịch học.
Lớp 10A2 vừa học xong tiết tiếng Anh của thầy chủ nhiệm, nghĩa là bây giờ đã đến lúc giải lao, Ưng Đồng Trần hoàn toàn có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Hắn nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại tận vài phút cho đến khi Mễ Xu gõ cửa, báo rằng cuộc họp sắp bắt đầu.
Hắn ừ một tiếng, cầm điện thoại di động vào phòng họp, nghe các trưởng phòng báo cáo kết quả thường kì của trung tâm thương mại.
*
"Em thưa thầy, em chưa hiểu bài này lắm ạ." Chuông tan học vừa vang lên, Trác Tử đã chạy theo hỏi bài Ưng Đồng Trần, thầy chủ nhiệm kiên nhẫn giảng giải từng li từng tí cho nó.
"Hình như em hơi hiểu rồi, em cảm ơn thầy ạ." Trác Tử mỉm cười rạng rỡ.
Thế nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm nhìn mình thấp thoáng nét cười kiềm chế.
Nó cúi đầu nhìn bộ cánh mà mình mặc hôm nay, bên trong là chiếc váy liền thân màu tím phối với áo khoác đồng phục rộng thùng thình.
Nó dè dặt mở lời: "Thưa thầy, em biết lỗi rồi, ngày mai em sẽ mặc quần đồng phục của trường ạ."
"Ừm, mặc váy thì đẹp đấy nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm cho bản thân nhé." Ưng Đồng Trần nhịn cười, cố gạt hình ảnh người nào đó ăn mặc kì quặc ra khỏi tâm trí, cất bước về văn phòng giáo viên.
Anh lấy điện thoại ra đọc tin nhắn...
[.]: Thầy Ưng tài hoa ơi, em đi làm cả ngày chắc mệt lắm nhỉ? Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho em.
[.]:...!Xin em đó, làm ơn cho anh một cơ hội đi mà.
[Chọc tay.
jpg]
Ưng Đồng Trần suýt thì nôn luôn tại chỗ, chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà với nhau.
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Phó Lữ, Phó Lữ cắm mặt vào màn hình máy tính mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Song, cô lại đột nhiên lên tiếng làm anh giật nảy mình: "Thầy Ưng đang yêu à?"
Thoạt tiên Ưng Đồng Trần liếc nhìn các đồng nghiệp đang tất bật làm việc trong văn phòng, thấy không có ai để ý tới nơi này mới thì thầm: "Sao em biết được vậy?"
"Mấy hôm nay ngày nào anh cũng dán mắt vào điện thoại cười ngu ngơ, chốc chốc lại làm ra những trò con bò mà trước nay anh chưa từng làm.
Em thấy anh nhịn cười cả buổi như vậy mà tội giùm anh luôn á."
Ưng Đồng Trần: ".".
Truyện Cung Đấu
Ưng Đồng Trần hắng giọng viện đại cái cớ: "Đó là do lớp anh thi tháng đạt kết quả cao."
"Anh chém đi, chém tiếp đi." Phó Lữ ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc: "Không có gì có thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Sherlock Phó em đâu."
Ưng Đồng Trần chột dạ quay về chỗ ngồi, thế nhưng Phó Lữ lại trượt ghế qua hỏi nhỏ: "Chuyện xảy ra từ khi nào thế?"
Ưng Đồng Trần ỡm ờ cho xong chuyện: "Em hỏi cái này làm gì?"
"Thì em lo cho anh mà." Phó Lữ tỏ ra mình là người rất sành sỏi: "Anh đã từng yêu ai bao giờ chưa?"
Ưng Đồng Trần thắc mắc: "Làm sao vậy?"
"Anh không biết rằng mối tình đầu rất dễ đổ vỡ à?"
"Thật ư?" Ưng Đồng Trần khá bất ngờ: "Tại sao lại vậy?"
"Bởi vì rất nhiều người chưa học được cách yêu thương một người khác, cũng như chưa quen với việc người đó bước vào cuộc sống của mình nên mâu thuẫn cứ thế mà sinh ra." Phó Lữ thở dài thườn thượt: "Đó là lí do khiến em đây bỏ lỡ tám mối tình đầu."
Ưng Đồng Trần: "..."
Mãi lâu sau Ưng Đồng Trần mới kéo kính cận xuống, giấu đi ánh mắt hoảng loạn, lảng tránh.
Anh khẽ hỏi: "Vậy có cách nào để tránh đổ vỡ không?"
"Bảo khó thì không khó nhưng bảo dễ thì cũng chẳng dễ đâu." Phó Lữ bắt đầu thông não cho anh: "Trước hết anh phải học được cách thể hiện cảm xúc qua ánh mắt nè.
Dù người yêu làm gì thì anh cũng phải khen hết nước hết cái cho người ta vui, đồng thời anh ấy sẽ tự tin vào bản thân mình hơn."
"Chưa hết đâu, anh còn phải tạo ra nét hấp dẫn riêng mà chỉ mình anh có.
Khi đó anh mới là sự lựa chọn duy nhất, người yêu sẽ không bỏ anh đi tìm đứa khác."
Nghe Phó Lữ nói có vẻ hợp lý, Ưng Đồng Trần gật đầu, chăm chú lắng nghe tiếp.
"Còn điều thứ ba là...!anh nói cho em biết sinh nhật của hai anh đi."
"Em hỏi cái này làm gì?"
"Để em xem chòm sao của các anh có hợp nhau không á! Anh đừng coi thường cung hoàng đạo, chuẩn lắm đó!"
"Chuẩn cỡ nào?"
Phó Lữ đáp: "Em từng yêu tám anh nhưng không một ai có cung hoàng đạo hợp với em, thế là em chia tay ngay và luôn trước khi nảy sinh xích mích.
Đúng như em đoán, sau khi chia tay họ chẳng thèm năn nỉ em quay lại.
Điều đó chứng tỏ là tụi em không hợp nhau chứ còn gì nữa."
"..."
Ưng Đồng Trần mỉm cười, duỗi tay đẩy ghế cô nàng trượt về chỗ cũ.
Anh đọc lại tin nhắn mà Trác Thù vừa gửi đến, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: [Được.]
Sau cùng anh vẫn nói thêm một câu: [Cơm anh nấu chắc sẽ ngon lắm.]
Mình khen như này hẳn là chân thành rồi nhỉ?
Quả nhiên, thoắt cái Trác Thù đã nhắn lại cho anh.
[.]: (*^▽^*)
[.]: [Ảnh chụp cuộc họp.]
[Ying]: Anh giỏi quá.
[.]: Em cũng rất tuyệt!
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù: "..."
Lát sau hai người đồng thời đặt điện thoại xuống.
Ưng Đồng Trần uống ngụm nước để bình tĩnh lại, chà chà cọ cọ cho đám da gà da vịt lặn hết đi.
Anh mở bộ sưu tập ra xem những tấm ảnh chụp Trác Thù mặc váy, bấy giờ mới giúp bản thân dứt khỏi cảm giác sến sẩm bủa vây lấy mình nãy giờ.
Ngay sau đó, một tràng cười sung sướng rộ lên trong văn phòng yên tĩnh, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn về phía chủ nhân tiếng cười và thật sự bất ngờ khi người đó lại là Ưng Đồng Trần.
"Xin lỗi mọi người, tôi vào lớp đây." Ưng Đồng Trần cầm sách giáo khoa rồi chuồn đi.
Còn bên Trác Thù vẫn phải tiếp tục dự họp, hắn vừa nghe nhân viên báo cáo vừa mải miết ghi lại một cách nghiêm túc.
Mễ Xu ngồi bên cạnh ghi chép lại tiến trình cuộc họp, thấy sếp chăm chỉ lạ thường như thế cũng "lên dây cót" tinh thần, tích cực làm việc.
Đến cả sếp tổng cũng cần mẫn như vậy thì cô làm gì có cớ để ăn không ngồi rồi được chứ!
Cuộc họp kết thúc, cô mở cửa tiễn các trưởng phòng về, lúc quay lại thì thấy Trác Thù vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, hí hoáy viết gì đó.
Chủ tịch ngồi thẳng tắp nom hệt như một cậu học trò chăm ngoan đang ra sức học hành.
Cảnh tượng này khiến cô càng khâm phục sếp hơn.
Nhớ lại ngày hội việc làm năm đó, chủ tịch Trác chỉ nhìn lướt qua một cái là đã phát hiện ra cô - viên ngọc thô chưa được mài giũa giữa đám đông.
Trong những năm qua, có thể nói cô và chủ tịch đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau...!Khoan đã?!
(*) Ngày hội việc làm: Do các doanh nghiệp, nhà tuyển dụng phối hợp với trường đại học để tổ chức, nhằm tìm kiếm những nhân tài cho công ti ngay khi họ còn chưa tốt nghiệp.
Mễ Xu chỉ vào cuốn sổ, hỏi: "Sếp ơi, sếp viết gì vậy?"
Trác Thù đang hí hửng thì bị chen ngang, quay sang lừ mắt với Mễ Xu.
Mễ Xu cầm quyển sổ lên, khóe miệng giật giật.
Cô vừa đọc nội dung trên trang giấy vừa há hốc mồm...
Cách chế biến cua: Băm nhuyễn hành, gừng và tỏi rồi cho vào chảo dầu, phi thơm hành trên lửa nhỏ.
Sau đó cho cua vào, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần rất rất rất yêu Trác Thù...
Mễ Xu: "..."
Nếu như thời gian quay trở lại thì cô nhất định sẽ từ chối lời mời của ông sếp cuồng bạn trai này từ hôm tổ chức ngày hội việc làm!
Trác Thù giật lại quyển sổ, cẩn thận gấp nó lại, nói: "Lần nào báo cáo cũng y như cũ.
Cô kiểm tra lại biên bản ghi chép những cuộc họp trước đây đi, có phải mười lần thì chín lần giống nhau không?"
"Sếp nói cũng đúng." Mễ Xu nhún nhún vai, đang định chê vài câu thì Trác Thù bảo: "Chẳng mấy nữa là đến cuối năm, năm nay cô làm việc khá lắm, tôi sẽ thưởng cho cô."
"Em cảm ơn ạ! Em biết sếp đúng là Bá Lạc thật mà, được phục vụ