Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 2: Long Hạo Kỳ


trước sau

Trác Diệu ngồi ở bàn làm việc, dáng người cao lớn phong độ, bộ quần áo doanh nhân được cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cường tráng, khí chất tôn quý của hắn, đường nét vô cùng đẹp đẽ. Gương mặt góc cạnh hoàn hảo, cặp mắt đen lộ vẻ cao quý chăm chú nhìn tài liệu trên bàn.

Cánh cửa phòng chủ tịch đột nhiên mở ra. Một dáng người lừng lững cao lớn đi vào, gương mặt anh tuấn có thể nói không thua kém gì Trác Diệu.

"Long Hạo Kỳ, Đây là công ty của tôi, không phải nhà cậu, muốn vào thì vào không cần gõ cửa ư?" Ánh mắt của Trác Diệu vẫn đặt vào tài liệu không thèm liếc nhìn một cái người đàn ông tên Long Hạo Kỳ. Hắn còn không hiểu rõ người này sao? Không biết phép tắt.

"Trác Diệu cậu đúng thật là dù sao tôi và cậu cũng là anh em tốt, của cậu và của tôi thì có khác gì chứ?" Long Hạo Kỳ nhìn Trác Diệu nói, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn.

"Nhiều lời, ngọn gió độc nào đưa cậu đến đây?" Trác Diệu không thèm để ý đến vẻ bất mãn của Long Hạo Kỳ.

Trác Diệu này lúc nào cũng như vậy. Cứ độc miệng như vậy, tính cách chẳng giống ai. Có được một người anh em tốt như Long Hạo Kỳ hắn là may mắn của Trác Diệu nha, không biết quý trọng. Lúc nào cũng lấy hôn nhân đại sự cả đời của hắn ra nguy hiếp hắn làm sao dám cãi lại chứ.

"Tôi là vì chuyện của cậu đó. Mấy ngày trước nghe cậu kể tôi thật sự mừng cho cậu nha. Còn cố ghi lại ngày phá thân của cậu để ăn mừng đó, nhưng không ngờ cô gái đó lại không có mắt bỏ rơi cậu..." Long Hạo Kỳ nói đến đây lại không kiềm được nhịn cười đến nội thương, bả vai run run. Không ngờ Trác Diệu lại có ngày hôm nay bị một người phụ nữ bỏ rơi.

Trác Diệu trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện ba vạch đen, có cảm xúc muốn đi đến cho Long Hạo Kỳ một đấm. Hắn đúng là hôm đó bị điên mới kể cho Long Hạo Kỳ này biết. Cái tên Long Hạo Kỳ này đến đây là mừng cho hắn hay là cố tình chăm chọc hắn, hắn còn không rõ sao. Nhắc đến cô gái đó hắn lại cảm thấy giận. Dám bỏ trốn, cô gái ngốc không có mắt thẩm mỹ, cho dù cô có ở đâu hắn cũng nhất định tìm được cô. Ánh mắt như kiếm sắt của Trác Diệu bắn về phía Long Hạo Kỳ, khiến Long Hạo Kỳ nổi gai ốc dọc sống lưng.

"Cậu mau im lặng" Trác Diệu nhìn Long Hạo Kỳ phun ra mấy chữ.

"Cậu là đang nỗi bão gì chứ? Cô gái đó hôm đó không thỏa mãn cậu sao? Nếu không phải cậu không thích nam sắc tôi có thể vì anh em mà hi sinh" Long Hạo Kỳ bỡn cợt.

"Cậu có cho tôi cũng không thèm, cút về công ty của cậu, còn nữa đi tìm cô gái đó cho tôi nếu không đừng mong gặp mặt Tiểu Ái" Trác Diệu liếc mắt khinh bỉ đưa ra mệnh lệnh. Cô gái kia đủ làm
hắn tức giận rồi bây giờ lại thêm cái tên Long Hạo Kỳ này, thật đáng chết mà.

Trác Diệu nở nụ cười âm hiểm làm Long Hạo Kỳ lạnh người, Trác Diệu này không phải muốn làm gì con gái nhà người ta chứ.

"Cậu không cần tôi vậy thì thôi. Tôi về đây" Long Hạo Kỳ ôm ngực làm bộ dạng tổn thương ra về. Long Hạo Kỳ hắn lần này khóc không ra nước mắt. Ai bảo người hắn thích lại là Tiểu Ái, mà Tiểu Ái này chính là em gái ruột của Trác Diệu. Tất cả là vì hạnh phúc cả đời của hắn cố gắng thôi. Nhưng mà xem ra Trác Diệu là có hứng thú với cô gái đó đi, bao năm qua hắn còn nghĩ Trác Diệu không phải đàn ông đó, như vậy cũng tốt. Cô gái đó không biết có vấn đề thần kinh gì tự dưng lại bỏ rơi cái tên lưu manh Trác Diệu này, bây giờ lại liên lụy đến hắn a.

Long Hạo Kỳ đi đến cửa đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền quay đầu trở lại.

"Trác Diệu, nói cho tôi biết cảm nghĩ của cậu về lần đầu phá thân đi?" Tập tài liệu từ xa hướng thẳng đến mặt Long Hạo Kỳ cũng vừa lúc cánh cửa vừa đóng lại.

-----

"Hắc xì..." Lục Dĩ Nhi khó chịu dụi dụi chiếc mũi nhỏ đỏ lên, bộ dáng đáng yêu vô cùng. Dạo này không biết ai xấu miệng như vậy liên tục mắng mình.

"Lục Dĩ Nhi cô còn không mau làm việc thẫn thờ cái gì?" Một nữ đồng nghiệp lớn tuổi hơn cô nói.

"Tôi biết rồi" Lục Dĩ Nhi cười đến thuần lương xinh đẹp trả lời nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn khinh bỉ của nữ đồng nghiệp.

Cô chỉ cười khổ gật đầu, cô đến đây cũng không lâu nhưng cũng quen với việc này rồi. Mặc kệ bọn họ cô chỉ cần không chết đói là được muốn nói gì làm gì thì mặc kệ. Bọn họ mắng cô, cô lại không mỏi miệng.

Chuyện cô và người đàn ông kia xảy ra quan hệ cũng đã qua mấy ngày rồi. Cô cũng xem như chưa từng có chuyện gì, chỉ cần cô sống tốt là được rồi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải hôm đó cô là người thiệt thòi hơn người đàn ông đó sao? Người ta nói trinh tiết là thứ quý nhất của người con gái, còn người đàn ông đó cũng chẳng có gì khác đi, lại chẳng thể có thai. Cô lại để lại tiền cho hắn, nghĩ lại mới cảm thấy bản thân mình quá... Tốt bụng. =_=

Lục Dĩ Nhi khẽ thở dài, cố gắng không suy nghĩ nữa mà tiếp tục làm việc.

________

Mong mọi người ủng hộ, có gì sai xót thì nói cho mình biết nha.

<3

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện