Trác Diệu cúp máy Long Hạo Kỳ liền nhanh chóng lái xe trở về Trác gia đem theo Trác Thiên Ái đến công viên giải trí. Trác Thiên Ái không hiểu gì chỉ biết ngây ngốc nhìn anh trai nhà mình.
"Anh, chúng ta đi đâu vậy?" Trác Thiên Ái khẽ hỏi, thật là anh của cô ngày càng khó hiểu.
"Công viên giải trí" Trác Diệu lái xe cũng không quay đầu lại. Có trời mới biết cái vẻ ngoài bình tĩnh như vậy thật ra lòng hắn nóng muốn chết.
Ách...
Trác Thiên Ái mí mắt giật giật, anh trai cô khi nào lại có hứng thú với mấy cái trò đó. Cô rõ ràng đi mới có mấy năm mà, mới đây tại sao lại thay đổi chóng mặt như vậy? Nhưng dù sao Trác Thiên Ái cũng là một cô gái giả lại cố rất thích công viên giải trí, lúc chưa đi du học mỗi cuối tuần đều đến đó chơi cùng người đó, lâu rồi cũng không được đi tâm tình liền trở nên phấn khởi.
"Còn có Long Hạo Kỳ" Trác Diệu nhàn nhạt bổ sung.
Trác Thiên Ái vốn dĩ tâm trạng rất tốt nghe đến ba chữ Long Hạo Kỳ liền trở nên thảm hại. Sắc mặt có tái nhợt, ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Long Hạo Kỳ, cái tên này có chết cô cũng không quên được.
Trác Diệu cũng phát hiện tâm trạng Trác Thiên Ái không tốt cũng không nói gì nữa, thở dài một tiếng, chơi cái trò chiến tranh lạnh này mấy năm rồi vẫn không chán sao? Trác Thiên Ái không nói chuyện Trác Diệu cũng chẳng buồn lên tiếng. Không khí im lặng cho tới khi đến công viên giải trí.
Vừa vào đến nơi Trác Diệu đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó, Trác Thiên Ái đi bên cạnh cũng thật thắc mắc. Trác Diệu cùng Trác Thiên Ái đi đến một chỗ ghế ngồi xuống đợi Long Hạo Kỳ, hắn ngồi rồi mà vẫn cứ không yên. Trác Thiên Ái rốt cuộc chịu không nổi nữa mà lên tiếng hỏi.
"Anh tìm gì vậy?"
"Không có gì, chúng ta đi một vòng trước, một lát cậu ấy cũng tìm tới" nói xong thì kéo Trác Thiên Ái đi luôn. Trác Thiên Ái cứ như vậy bị anh trai Trác Diệu kéo đi, bản thân cũng ngoan ngoãn đi theo. Vốn dĩ lúc trước đã là con người thất thường khó hiểu, bây giờ càng khó hiểu hơn a.
Trác Thiên Ái buồn chán đi cùng Trác Diệu một hồi rốt cuộc cũng tìm được một chút thú vị. Nhanh chóng chạy về phía có một con gấu đang làm đủ hành động tỏ ra đáng yêu. Trác Diệu thấy Trác Thiên Ái chạy đi nên nhìn theo, ánh mắt bỗng dưng sáng lên mang theo vài phần quỷ dị. Khóe môi cũng bất giác cong lên, đi về hướng đó.
Lục Dĩ Nhi mặc một bộ đồ dày như vậy lại cố gắng tỏ ra đáng yêu, làm đủ mọi hành động, mệt chết cô rồi a. Nhân lúc này không có ai đến muốn tìm chỗ ngồi một chút cánh tay lại bị kéo kéo. Lục Dĩ Nhi xoay qua gương mặt hết sức kinh ngạc, mắt trừng lớn, miệng mở to vô cùng phô trương cũng may hiện giờ có cái đầu con gấu che lại. Cái người kéo tay cô là một cô gái rất xinh đẹp, nhìn cũng biết là thiên kim tập đoàn nào đó, mà cái người đi cùng cô gái này lại chính là quỷ keo kiệt Trác Diệu. Lục Dĩ Nhi đột nhiên có cảm xúc muốn quay đầu bỏ chạy, chân vừa nhấc lên liền suy nghĩ lại. Bây giờ cô trong bộ dạng này chắc hắn cũng không có nhìn ra cô đâu, nên nội tâm hoảng loạn liền lắng xuống một chút. Trái đất sao có thể tròn vậy a? Không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây.
Hừ, Trác Diệu này mới đi công tác có một tuần liền có một người phụ nữ khác rồi. Xem ra, cô không chịu trách nhiệm là quyết định vô cùng chính xác. Chẳng những keo kiệt còn lăng nhăng, thật đáng ghét. Khi không cô quan tâm làm gì vậy? Hắn dù có xấu hay tốt cũng chẳng liên quan cô nữa. Cô gái trước mặt trong thánh thiện, đáng yêu như vậy tại sao lại không có mắt
nhìn vậy chứ? Thế giới đến tận bảy tỷ người, mà lại nhìn ngay tên Trác Diệu này, thật đáng thương. Còn đến sáu tỷ chín trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chính nghìn chín trăm chín mươi chín người khác kia mà (6.999.999.999 T_T)
Trác Thiên Ái vô cùng vui vẻ, bộ dáng chẳng khác nào trẻ con. Còn lấy điện thoại ra chụp hình với Lục Dĩ Nhi. Trác Diệu đứng một bên nhìn con gấu trước mặt cảm thấy có phần buồn cười. Mấy ngày nay để Lục Dĩ Nhi chịu cực khổ rồi.
"Anh thấy con gấu này có đáng yêu không?" Trác Thiên Ái vừa chụp hình lại nhìn sang Trác Diệu hỏi.
"Xấu muốn chết" Trác Diệu liếc mắt đánh giá một chút rồi nói.
"Anh nói gì vậy chứ, rất đáng yêu mà" Trác Thiên Ái có chút bất mãn bĩu môi, tiếp tục chụp hình.
"Xấu em gái nhà anh" Đương nhiên Lục Dĩ Nhi đâu có lá gan nói ra câu này, chỉ biết rủa thầm trong lòng. Thật muốn xông đến đập hắn mà. Hừ, con người không có mắt thẩm mỹ, không phải phải nói là mắt hắn mù rồi. Cô cũng cảm thấy bản thân mình rất đáng yêu nha, vẫn là tiểu mỹ nữ bên cạnh này có mắt nhìn.
Chụp hình xong Lục Dĩ Nhi nhanh chóng chuồn đi, lúc đi ngang Trác Diệu tốc độ di chuyển nhanh một chút. Cô thật không muốn ở bên cạnh quỷ keo kiệt này chút nào nếu không sợ không kiềm chế được mà đánh hắn.
"Bịch" Lục Dĩ Nhi mặc bộ đồ gấu này đã nặng nề khó đi, mà lúc này cô còn chạy nhanh cho nên đã tạo ra cảnh tượng như vừa rồi. Không những hôn đất cả cái đầu con gấu cũng rơi ra, lăn một vòng trên đất. Cô lần này là thực sự khóc không ra nước mắt mà. Ông trời ơi, tại sao vậy chứ? Để cho hắn gặp lại cô thì thôi đi còn trong cái tình cảnh trớ trêu này a. Đột nhiên muốn đào một cái hố để chui xuống.
Trác Diệu đang không biết làm sao để Lục Dĩ Nhi chịu đối mặt với hắn, thật không nghĩ đến cô lại ngốc như vậy. Nhìn cái bộ dáng hiện giờ của cô hắn cũng có một phần đau lòng nhưng phần lớn lại cảm thấy buồn cười.
Trác Thiên Ái nhanh chóng đỡ Lục Dĩ Nhi đứng dậy, hỏi xem cô có sao hay không? A, không những làm gấu đáng yêu mà gương mặt cũng rất xinh đẹp nha. Anh trai cô thật chẳng có chút thẩm mỹ gì cả.
Lục Dĩ Nhi đứng dậy gương mặt đã sớm đỏ bừng. Hai tay ôm mặt, cô không dám nhìn hắn nữa đâu. Chắc chắc đang cười cô, mất mặt quá đi.
"Lục Dĩ Nhi, thì ra em ở đây"
Trác Thiên Ái đứng một bên cơ hồ cũng hiểu ra mọi chuyện. Đây chính là chị dâu của cô, cái vẻ mặt kinh ngạc vô cùng giả tạo này của anh trai nhà mình chắc đã sớm đoán được rồi, chỉ là Lục Dĩ Nhi che mặt nên không nhìn thấy. Cô cứ nghĩ đi mấy năm về tính cách anh trai tốt hơn dẫn cô đi chơi, hóa ra là cái bệnh cao ngạo giai đoạn cuối. Không dám tự mình gặp chị dâu cho nên mới kéo mình theo.
Dù sao đi lần này cũng gặp được chị dâu, xem như Trác Thiên Ái tốt bụng không tính toán. Trưng ra nụ cười xinh đẹp, chớp mắt nhìn Lục Dĩ Nhi một chút.
"Chị dâu, xin chào"