Vào sáng sớm, Lục Dĩ Nhi nằm trong lòng Trác Diệu khẽ cọ mình. Ở đây thật ấm áp chẳng giống như nhà cô. Đôi mắt chậm rãi hé mở, đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp trai phóng to của Trác Diệu. Có phải cô đang nằm mơ hay không, khi hắn ngủ nhìn đáng yêu hơn nhiều. Im lặng như vậy, không hung dữ với cô, tại sao trên đời lại có nam nhân yêu nghiệt như vậy? Đúng vậy hắn chính là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp. Tay phấn nộn đưa lên sờ gương mặt của Trác Diệu, hình như... Hình như đây là thật không phải mơ.
"Aaa..." Lục Dĩ Nhi ngồi dậy hét lớn, tiếng hét chói tai vang lên khiến người hậu và vệ sĩ ở dưới lầu cũng một phen giật mình im lặng lau mồ hôi, thiếu phu nhân tương lai này sáng sớm có cần luyện thanh như vậy không.
Lục Dĩ Nhi gương mặt bị dọa cho tái mét, mẹ ơi, tại sao cô lại nằm ngủ trong lòng quỷ keo kiệt vậy chứ? Đã vậy tay chân cô còn gác lên người hắn. Chắc chắn là nửa đêm hắn lén chạy sang đây ngủ, đồ biến thái này.
Người bên cạnh cũng bị cô hét cho tỉnh ngủ, lúc tối ôm Lục Dĩ Nhi mềm mềm thật dễ ngủ. Trác Diệu bình thản nhìn Lục Dĩ Nhi ngồi bên cạnh, tình cảnh này hắn sớm đã tưởng tượng ra. Lục Dĩ Nhi khi tỉnh lại nhất định mắng người cho xem, chỉ là hắn cũng tìm ra lí do chính đáng rồi.
"Sáng sớm em hét cái gì?" cả người lười biếng ngồi dậy, mái tóc ngắn có chút rối lên.
"Tại sao anh lại ở đây? Mau cút cho tôi" Lục Dĩ Nhi tay chỉ ra cửa, mũi nhăn lại hừ một tiếng. Tiện tay lấy một chiếc gối ném qua lại bị Trác Diệu dễ dàng bắt lại
"Này, em lợi dụng tôi xong muốn đuổi đi hả? Em cũng nhìn kĩ lại, đây là nhà của tôi" Trác Diệu trừng mắt, đặt chiếc gối trong tay xuống.
"Tôi lợi dụng anh?" Lục Dĩ Nhi mắt còn trừng lớn hơn cả Trác Diệu. Đây là nhà của hắn cô không thể đuổi hắn đi nhưng mà chuyện cô lợi dụng hắn là sao? Không thể nào có chuyện đó xảy ra, hôm qua cô vào phòng liền ngủ một giấc tới sáng, lẽ nào cô lợi dụng gì hắn.
"Tôi muốn vào phòng xem em ngủ chưa, ai ngờ được lúc trở ra lại bị em nắm tay gọi một tiếng mẹ. Tôi thấy em ngủ ngon như vậy không nỡ đánh thức em, đành nằm ngủ ở đây tôi cũng đâu có muốn. Bây giờ em như vậy là sao?" Trác Diệu nói dối đến mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói đến vân đạm phong khinh, vô cùng có lí.
Lục Dĩ Nhi bị nói đến cứng họng, thật sự có chuyện đó sao? Tối hôm qua hình như cô có mơ thấy mẹ, vậy chẳng phải rất có khả năng hay sao? Ây, cô nắm cái gì không nắm sao lại nắm hắn lại làm chi chứ? Hắn tốt như vậy, lo lắng cô tỉnh giấc, vậy còn bị cô trách lầm mà mắng. Lục Dĩ Nhi gương mặt nhỏ lập tức bày ra vẻ hối lỗi, vô cùng chân chó.
Trác Diệu liếc nhìn hừ lạnh một tiếng, thân hình tà mị đứng lên.
"Dù sao cũng không phải lần đầu cùng ngủ một giường, không cần ngại" vị thiếu gia nào đó bỏ lại một câu, rất kiêu ngạo xoay người rời đi.
Lục Dĩ Nhi nhìn bóng lưng tiêu sái của Trác Diệu liền tức đến muốn nổ pháo, vẻ mặt hối lỗi lúc nãy biến mất. Ngại em gái hắn ấy, dứt khoát cầm một chiếc gối ném qua. Chỉ nghe bịch một tiếng, chiếc gội đụng vào cửa rơi xuống.
Người hầu đang lau dọn gần đó cũng im lặng đổ mồ hôi lạnh, cố gắng ôm lồng ngực để tim đừng thình thịch nhảy ra ngoài. Thật đáng sợ, thiếu phu nhân tương lai lại dám cầm gối ném thiếu gia. Phải biết vị thiếu gia này đáng sợ tới mức nào, đắc tội sẽ không có kết cục tốt.
Trác Diệu ra khỏi phòng liền nhếch môi cười gian xảo, tính tình kém như vậy chỉ nói một câu liền cầm gối ném hắn. Lục Dĩ Nhi này cũng thật dễ lừa gạt, hắn nói như vậy cũng có thể tin, đúng là cô gái ngốc.
Đợi đến khi nghe tiếng xe ở bên ngoài Lục Dĩ Nhi mới đi xuống lầu. Trác Diệu vốn muốn ở lại ăn sáng với cô lại có điện thoại từ công ty gọi đến nói hợp đồng xảy ra chút vấn đề, dù rất không muốn nhưng cũng hậm hực đi đến công ty.
Lục Dĩ Nhi ăn sáng xong lại thở dài, không biết khi nào mới có thể đi làm lại. Hôm qua vì xảy ra chuyện kia cô cũng quên hỏi, còn điện thoại yêu quý của cô nữa a. Lục Dĩ Nhi chỉ có thể đi đến làm ổ ở sofa xem tivi.
Ở Trác Thị sau khi xử lí xong công việc Trác Diệu trở lại phòng chủ tịch của bản thân. Lại nhìn đến chiếc điện thoại của Lục Dĩ Nhi trên bàn, ánh mắt bỗng xuất hiện tia sáng rất nhanh biến mất tại đáy mắt. Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại mở máy lên, cũng may Lục Dĩ Nhi không cày mật khẩu. Máy vừa mở ngón tay thon dài liến lướt nhanh mở danh bạ lên xem.
Lại gặp phải một cái tên vô cùng đặt biệt "quỷ keo kiệt" Trác Diệu cau mày vào xem. Nụ cười nơi khóe miệng liền bị đông cứng, nhìn không lầm chính là số điện thoại của hắn. Người phụ nữ đáng chết này, hắn đối với cô
keo kiệt lắm sao? Nữ nhân đáng ghét, hắn đối với cô tốt như vậy, đúng là có phúc không biết hưởng.
Lục Dĩ Nhi đang xem phin Hàn đang lúc tình cảm ngọt ngào, vô cùng sến sẩm. Thân thể bỗng cảm thắy rét lạnh, da nổi lên một tần da gà lại hắc xì một cái. Ây, không phải Trác Diệu lại mắng cô chứ? Cô dạo này rất ngoan ngoãn nha.
Đến trưa, Lục Dĩ Nhi còn chưa ăn cơm đã thấy người hầu đem thức ăn và bình giữ nhiệt các thứ đem đến trước mặt cô.
"Lục tiểu thư, thiếu gia có gọi điện về bảo cô mang thức ăn đến công ty cho cậu ấy. Tài xế đã đợi cô ở ngoài" người hầu theo phép lịch sự cung kính gọi cô một tiếng tiểu thư nói. Từ trước đến nay thiếu gia chưa từng đem phụ nữ về nhà, cô gái trước mặt là người đầu tiên. Cho nên một đám người hầu trong nhà từ sớm đã nhận định cô là Trác thiếu phu nhân tương lai. Cho nên đối xử với cô cũng rất tốt, giả lại vị tiểu thư này tính tình thật tốt không có kiêu ngạo khó hầu hạ.
"Hả? À, tôi đi ngay. Cô tiếp tục làm việc đi" Lục Dĩ Nhi kinh ngạc, thật đúng là có sở thích ngược đãi người khác. Có đói tự về mà ăn, người hầu trong nhà cũng không phải không có lại bắt cô đi.
Lục Dĩ Nhi nhăn mặt, rất không tình nguyện mà xách thức ăn đi. Ra ngoài đã thấy xe chờ sẵn, vừa bước lên đã đóng cửa thật mạnh làm tài xế suýt chút đứng tim. Lúc sáng khi thiếu gia lên xe cũng giống hệt như vậy, hai người này thật sự là tuyệt phối nha. Tàu xế giẫm chân ga, rất nhanh liền đi đến Trác Thị.
Lục Dĩ Nhi bước xuống xe, bước vào bên trong. Dù sao cô làm ở đây cũng đã hơn một tháng cho nên cũng không cảm thấy lạ lẫm gì. Rất nhanh đi đến quầy tiếp tân.
Tiếp tân vừa nhìn thấy Lục Dĩ Nhi liền nhận ra ngay, Lục Dĩ Nhi chính là đi làm mới một tháng cả công ty đều biết. Từ sự kiện đánh Hướng Ngọc đến chủ tịch khó chiều kia cũng vì cô mà xuống phòng ăn nhâm viên ăn cơm. Có thể nói vô cùng nổi tiếng, nữ nhân viên ở quầy tiếp tân nhìn cô không có chút thiện ý. Loại phụ nữ này làm sao có thể lọt vào mắt của chủ tịch, cùng lắm chỉ là ham muốn nhất thời. Bằng chứng rất rõ ràng, tuần trước Lục Dĩ Nhi mới vừa xin nghỉ việc, không chừng là sợ chủ tịch chơi xong sẽ đuổi việc mình nên tự giác xin nghỉ vơ vét lại chút mặt mũi. Hôm nay lại có thể mặt dày dác mặt đến đây.
"Có chuyện gì?"
Lục Dĩ Nhi cũng cảm nhận được vẻ chán ghét của người đối diện nhìn mình, cô cũng không có biết được bản thân mình đã bị đồn thổi đến mức như vậy.
"Tôi muốn gặp chủ tịch" cô cũng không để ý đến thái độ của cô ta tươi cười nói. Cô cũng không muốn vì chút chuyện nho nhặt mà gây thù chuốc oán với người khác.
"Cô có hẹn trước hay không? Bây giờ chủ tịch còn đang họp, không rảnh đâu" Nữ tiếp tân hoàn toàn không để Lục Dĩ Nhi vào mắt, vênh váo nói.
"Cô điện trợ lý Trương hỏi giùm tôi có được không?" Lục Dĩ Nhi cố gắng không mắng người hỏi lại.
"Không " nữ tiếp tân lại ưu nhã nói ra, cô ta không tin chủ tịch lại muốn gặp Lục Dĩ Nhi. Chắc chắn là Lục Dĩ Nhi muốn bám lấy mỏ vàng này.
Lục Dĩ Nhi sắc mặt vô cùng kém, mẹ nó, loại nhân viên gì vậy chứ. Cô có nói Trác Diệu gọi cô đến cũng không ai tin cũng không ai tin. Bây giờ còn đang họp cô làm sao có thể làm phiền hắn, trên người cô cũng không có điện thoại. Lục Dĩ Nhi hít thở sâu, kiềm nén cảm xúc muốn tát bay nữ tiếp tân này. Cô hiền lành, lương thiện a không mắng người. X_X
Rất lâu sau kết thúc cuộc họp, Trác Diệu trở lại phòng chủ tịch lại không thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Lục Dĩ Nhi như mong muốn. Không phải có chuyện gì chứ? Đáng ra lúc này cũng đã có mặt ở đây. Xoay người thì nhìn thấy trợ lý Trương đi vào.
"Lục Dĩ Nhi đến đây chưa?" lãnh diễm nói một câu.
"Tôi không nghe có ai báo lại" Trợ lý Trương mợ hồ lắc đầu.
Trác Diệu sắc mặt lạnh đi vài phần, nhanh chân bước đến thang máy. Trợ lý Trương đoán ra nhất định có chuyện nên liền đi theo ở phía sau. Cầu mong vị tổ tông này đừng tức giận, nếu không rất đáng sợ.