"Chủ tịch, ngày mai tôi muốn xin nghỉ?" Lục Dĩ Nhi từ trên lầu chạy xuống, hai mắt lấp lánh nhìn Trác Diệu. Hai tuần qua cô đã làm việc rất tốt nha, làm ơn cho cô xin nghỉ một ngày đi.
"Ở nhà không cần gọi chủ tịch. Em nghỉ để làm gì?" Trác Diệu dời mắt khỏi tin tức kinh tế trên tivi nhìn cô. Cô gái ngốc này lại muốn làm gì?
Lục Dĩ Nhi khẽ đáp "... Ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi" gương mặt vẫn tươi cười như hàng ngày nhưng khoé mắt chính là ưu thương khó phát hiện. Những điều này đều không qua mắt được Trác Diệu.
"Tôi đi với em" Trác Diệu suy nghĩ một chút rồi nói. Ngày mai là ngày giỗ mẹ của cô, hắn cũng không quá đáng đến mức cấm cô đi. Người đó dù sao cũng chính là mẹ vợ tương lai.
"Anh không đi làm sao?" Đợi đến khi Lục Dĩ Nhi đáp lời hắn đã xoay người lên lầu cũng không để lại cho cô một câu trả lời. Cho đi là được rồi, hắn là chủ tịch muốn đi làm hay không cô cũng quản không được. Lâu lắm rồi cô còn chưa đi thăm mẹ.
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng Lục Dĩ Nhi và Trác Diệu cùng nhau đi ra ngoài. Xe hai người dừng lại ở một tiệm hoa, để Trác Diệu ở bên ngoài cô một mình đi vào trong.
"Lấy cho tôi một bó hoa hồng trắng"
Ở bên trong, Lục Dĩ Nhi nhìn đoá hoa hồng trắng. Mặc dù hoa hoa hồng trắng có vẻ giản dị, đơn sơ, không rực rỡ như những màu sắc khác nhưng bù lại, chúng có vẻ thanh tao mà ít loại hoa nào sánh được. Đây là loài hoa mẹ và cô thích nhất, trên môi Lục Dĩ Nhi phiếm ý cười dịu dàng mà bi thống.
Đợi người bán bó cẩn thận, tính tiền xong Lục Dĩ Nhi xoay người chuẩn bị rời đi lại bị va vào thân hình cao lớn. Người này gương mặt tuấn tú, hài hoà, sống mũi cao thẳng, trên miệng là nụ cười ấm áp. Trên ngươi là quần áo sang trọng đắc tiền. Không sai, chính là Tô Viễn.
"Viễn, cô ta là?" Thấy Tô Viễn cứ nhìn chằm chằm Lục Dĩ Nhi làm cô gái bên cạnh nghi ngờ.
Lục Dĩ Nhi vứt bỏ sự kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia. Xinh đẹp, gợi cảm, quần áo rực rỡ ngắn đến dường như không thể ngắn hơn, cả người như không xương tựa vào Tô Viễn.
Lục Dĩ Nhi cảm thấy dạ dày quặn lên, thật muốn ói a. Dứt khoát làm như không quen, cô muốn lách người sang đi qua lại bị cánh tay chặn lại.
"Đã lâu không gặp" Tô Viễn mỉm cười nói, không thèm quan tâm đến cô bạn hái bên cạnh mình. Hắn và Lục Dĩ Nhi xem như rất có duyên, đi đâu cũng có thể gặp nhau.
"Tránh ra, không có thời gian đùa giỡn với anh" Lục Dĩ Nhi lạnh lùng nói một câu, đôi mắt lộ rõ không kiên nhẫn.
Cô gái bên cạnh Tô Viễn nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Cô gái trước mặt có phải bị điên hay không lại dám nói chuyện với Tô Viễn như vậy? Ánh mắt không khỏi khinh thường. Nhưng sắc mặt Tô Viễn vẫn không thay đổi ngược lại tỏ vẻ hứng thú, mấy năm qua cô gái này vẫn không thay đổi chút nào.
"Tôi không muốn tránh thì thế nào?" Tô Viễn đứng trước mặt Lục Dĩ Nhi đưa tay nâng cằm của cô.
Lục Dĩ Nhi khoé môi cong lên nụ cười xinh đẹp, nét mặt dịu dàng hiếm thấy làm Tô Viễn ngẫn người. Cô gái bên cạnh thấy cảnh liền nhíu mày không vui, biết rõ bản tính Tô Viễn phong lưu nhưng không ngờ lại đi đâu cũng gặp như vậy. Hôm nay cô ta mới chính là bạn gái của Tô Viễn, cô gái này dựa vào cái gì, người không có chỗ nào hơn cô ta.
"Aaa..." Sau tiếng hét chói tai chỉ thấy Tô Viễn đã quỳ ở trên đất, gương mặt vì đau đớn mà tái nhợt.
Cô gái bên cạnh sắc mặt cũng biến đổi, gương mặt chứa đầy sự tức giận đỡ Tô Viễn dậy. Lúc nãy cô ta vừa thấy cái gì, cô gái kia lại dám...
Tô Viễn quay đầu nhìn bóng lưng Lục Dĩ Nhi căm phẫn. Mẹ nó, Lục Dĩ Nhi như vậy mà lại đá vào chỗ ở dưới của hắn. Mỗi lần gặp mặt đều để lại cho hắn ấn tượng khó quên a, Lục Dĩ Nhi này hắn nhất định phải có được.
Mà Lục Dĩ Nhi sau khi đã Tô Viễn một cái tinh thần liền tốt hơn nhiều, đây có thể gọi là vui vẻ trên nỗi đau của người khác. Con người này cô đã không ưa từ lâu, hôm nay là ngày nghỉ muốn đi thăm mộ của mẹ mà cũng bị làm phiền. Nếu so Trác Diệu với Tô Viễn, vẫn cảm thấy Trác Diệu miễn cưỡng mà nói thì có đáng yêu hơn cái tên lăng nhăng Tô Viễn.
Lục Dĩ Nhi mở cửa bước vào xe, đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu tại sao Trác diệu lại cứ nhất quyết muốn đưa cô đi. Dù sao cũng có chủ tịch của một công ty lớn làm tài xế miễn phí cho cô cũng không ngốc đi từ chối.
Lái xe khoảng hơn nửa tiếng hai người đến một bãi tha ma ở ngoại ô.
Lục Dĩ Nhi ôm bó hoa hồng đẩy cửa xe bước ra ngoài, nói với Trác Diệu: "Anh cứ ở đây đợi tôi" xong liền xoay người đi.
Trác Diệu gật đầu, hắn cũng không muốn gặp mẹ của Lục Dĩ Nhi. Bởi vì... Hắn muốn có một ngày gặp mẹ của cô bằng một thân phận chính thức không phải như bây giờ.