Không bao lâu sau người phục vụ gõ cửa, mang hai phần tôm tươi thạch nồi quấy cơm đưa tới.
Tống Nhan Sơ cúi đầu ngửi một chút, vẫn là hương vị quen thuộc.
Hơn một tháng nay, cô ăn nhiều nhất là hai phần mì ăn liền bắp cải muối chua, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm như vậy, cô không khỏi nuốt nước miếng.
Chu Hách nhìn vào mắt cô, thấy đôi mắt cong cong, so với lúc từ Cục Dân Chính bước ra thì vui vẻ hơn nhiều.
Anh cúi đầu nhìn thạch nồi quấy cơm trước mặt, cầm cái muỗng dùng sức đảo lên.
“Mùi vị rất ngon, anh mau nếm thử đi!”“…” Chu Hách gật đầu, có thể ngon đến mức nào chứ?Hai người cơm nước xong, từ trong phòng bao bước ra thì Trương Thành cũng ở đại sảnh ăn xong rồi, đang đứng đợi ở cửa.
“Để tôi.
” Trương Thành cười tiếp nhận hộp y tế ở trên tay Tống Nhan Sơ, đi theo phía sau hai người.
Tống Nhan Sơ nói cảm ơn.
Buổi chiều Chu Hách còn có việc, nên nâng bước xuống lầu, Tống Nhan Sơ và Trương Thành đi theo phía sau anh.
Nhìn bọn họ không hề giống vợ chồng mà giống sếp và thư ký hơn.
Một người là sếp cùng hai thư ký.
“Tống tiểu thư, chân cô không sao rồi chứ?”“Không sai, chỉ là vết thương nhỏ.
”“Mặc dù là vết thương nhỏ nhưng buổi tối vẫn là phải dùng cồn i-ốt rửa qua, lỡ đâu để lại sẹo sẽ rất khó coi.
” Trương Thành thoải mái nói, ở bên cạnh Chu Hách ba năm cũng may chưa bị tự kỷ.
“Cảm ơn, trở về tôi sẽ rửa lại, sẽ không có gì vấn đề gì đâu.
”Trương Thành sờ sờ gáy, cười nói, thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, “Nhìn miệng vết thương cũng không lớn, tôi cảm thấy…”Anh ở phía trước càng đi càng nhanh, Trương Thành có phần không đuổi kịp, cũng may bãi đỗ xe cách đây không xa, bằng không anh ta sẽ lo lắng cho vết thương ở chân của Tống tiểu thư.
Tới bãi đỗ xe, Trương Thành chạy chậm tiến lên mở cửa xe, tầm mắt không cẩn thận đối diện với Chu Hách, trong lòng liền vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức tránh đi.
Chu Hách ngồi vào trong, Tống Nhan Sơ cũng ngồi vào theo.
“Đi tiểu khu Kim Thần.
”“Vâng Chu tổng.
” Trương Thành tìm địa chỉ trên map, vững vàng khởi động xe.
Tống Nhan Sơ thấy vừa rồi anh đi nhanh như vậy, tưởng công ty có việc, liền nói: “Nếu không tự tôi gọi xe về, anh tranh thủ thời gian đến công ty đi.
”“Không vội.
”Tống Nhan Sơ nhìn khuôn mặt nghiêng đầy góc cạnh của anh, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lông mi của người đàn ông dài cong vút, sống mũi cao thẳng tắp, lãnh đạm lại càng mang phần ấm áp.
Tống Nhan Sơ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Bảy năm trôi