Sau khi tham quan xong Tràng An sau đó nhóm Hạ Du lại đi tiếp đến các nơi như Tam Cốc – Bích Động, Hang Múa, Chùa Bái Đính, Động Am Tiên, Vườn chim Thung Nham, Đầm Vân Long và cuối cùng là vườn quốc gia Cúc Phương.
Hôm nay là ngày cuối cùng mà họ ở lại nơi đây sau khi trải qua một tuần đi chơi ở Ninh Bình đầy vui vẻ.
Và cũng tạm biệt luôn với Thành Dương vì anh cũng đã giả quyết xong công việc nên là cũng sắp xếp trở về lại Mỹ.
[…]
Đang ngồi trong phòng sắp xếp quần áo chuẩn bị về thì điện thoại trên tủ run lên, cầm lên thì thấy hiển thị Thành Dương đang gọi cô vội vàng bắt máy.
“Em nghe nè anh!”
“Em rảnh không? Anh có chuyện muốn nói."
“Dạ rảnh."
“Vậy giờ em ra công viên gần khách sạn đi, anh đang ngồi đây nè."
“Được, anh chờ em lát."
Bên này Minh Vũ và Mộng Tiệp cũng đang thu dọn, mấy ngày qua họ ngày nào cũng cãi lộn cũng trêu nhau nhưng cũng ở gần nhau không kém, giữa bọn họ đã dần xuất hiện một cái cảm giác gì đó không tên đã hình thành trong mỗi người. Minh Vũ thì biết đó là gì nhưng với một cô gái ngốc như Mộng Tiệp thì còn lâu cô ấy mới hiểu ra và Minh Vũ quyết sau đợt này về sẽ ngỏ lời với Mộng Tiệp, dù cô chấp nhận hay không chấp nhận thì anh cũng nhất quyết mang cô về bên mình.
Hạ Du thấy hai người đang bận thì liền lên tiếng căn dặn.
“Ê bây tao đi ra ngoài hẹn với anh Thành Dương cái, bây ở đây dọn dẹp đi nha."
“Ây da, tao thấy anh Thành Dương này cũng được đấy hay mày chọn ảnh bỏ ông chú nhà mày đi."
Mộng Tiệp nghe thế thì không quên trêu ghẹo cô làm cô nhíu mày xong lườm qua Mộng Tiệp cảnh cáo.
“Mày nói bậy gì đó tao chỉ xem anh ấy là một người anh thôi."
“Là một người anh mà có cần thân mật đút cho ăn, ôm vào lòng khi gặp những khúc nguy hiểm không?”
Minh Vũ cũng xen vào trêu chọc cô.
“Tụi tao trong sáng chứ chả như tụi bây."
Mộng Tiệp đang cười hớn hở thì nghe Hạ Du nói thì liền đưa bộ mặt đơ ra hỏi lại cô:
“Tụi tao thì sao?”
“Suốt ngày cứ cãi nhau cho đã rồi vợ tương lai này nọ xong quay ra vợ thằng chó này kia, nghe mắc ói."
Hạ Du nói xong không quên kèm theo đó là cái trề môi khinh bỉ hai người. Không đợi Minh Vũ và Mộng Tiệp lên tiếng cô đã mở cửa đi ra ngoài.
Mộng Tiệp nghe xong câu nói đó thì quay mạnh qua trừng mắt nhìn Minh Vũ.
“Tại mày đó thằng chó, mày nói mấy lời đó chi để con Du nó khinh bỉ chúng ta kìa."
Mặc kệ Mộng Tiệp chửi mắng như thế nào, Minh Vũ cũng không trả lời, mà chỉ nhún vai một cái đầy bất đắc dĩ xem như trả lời câu hỏi của cô là cậu không biết gì cả chuyện không liên quan tới cậu.
Mộng Tiệp tức giận nhảy qua đè lên người Minh Vũ tư thế bây giờ chính là Minh Vũ nằm dưới Mộng Tiệp ngồi trên người Minh Vũ. Tư thế này có phần hơi mập mờ nhưng Mộng Tiệp nào có để ý.
“Tao đánh cho mày chừa, đánh mày nè thằng chó, ăn nói bậy bạ."
“Đừng đánh nữa."
“Không đấy, mày làm gì tao? "
Càng nói cô càng đánh mạnh hơn. Minh Vũ bây giờ thật sự bắt đầu đau rồi, thấy cô ốm yếu vậy thôi chứ đánh cũng đau lắm chứ chả đùa.
“Tao nói lại, mày mà đánh nữa thì đừng trách tao."
“Có ngon mày thử làm gì tao đi, chắc tao sợ mày?"
“Mày đừng thách tao."
“Hừ! Chắc tao sợ."
Vì cô ngồi lên mình Minh Vũ ra sức đánh lên người anh mà không hề hay biết biểu cảm trên mặt của Minh Vũ đã dần thay đổi, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ như đang kiềm nén dục vọng gì đó.
Minh Vũ bây giờ đã nhịn hết nổi vì cô cứ ngồi lên chỗ đó của anh mà đẩy qua đẩy lại, anh mà không có phản ứng vậy anh không phải là thằng đàn ông.
Cứ như thế hai giây sau Minh Vũ đột nhiên nắm chặt tay cô lại rồi nhanh chóng xoay người cô, bây giờ tư thế đã thay đổi Mộng Tiệp nằm dưới Minh Vũ nằm trên đang đè lên người Mộng Tiệp.
Mộng Tiệp hoảng hốt giọng lắp bắp hỏi Minh Vũ:
“Mày…mày làm gì vậy?”
Thấy Mộng Tiệp ánh mắt lo sợ nhìn mình, Minh Vũ liền cười một nụ cười quỷ dị với cô, Mộng Tiệp bây giờ mới phát hiện được