Tiểu Vương thấy vậy thì liền đi ra khỏi phòng và không quên đóng cửa lại. Gì chứ ở bên Giám đốc nhiều năm thì cũng biết Hạ Du tiểu thư đây luôn là điều cấm kị với anh. Nếu nói bên ngoài Giám đốc là người xem thường bọn con gái nhưng với Hạ Du tiểu thư lại là điều ngoại lệ.
Thấy cô gọi mình như vậy anh không khỏi nhíu mài tỏ vẻ không hài lòng, đây là công ty hơn nữa mọi người luôn biết anh là người như thế nào. Vậy mà cô lại to gan dám gọi anh với giọng điệu như vậy, còn thản nhiên ngồi lên đùi anh nữa.
“Leo xuống”
Anh lạnh lùng lên tiếng.
“Không”
Cô bám cổ anh và nhất quyết không chịu xuống.
“Đi xuống, đây là nơi làm việc."
“Chú sợ gì chứ, trong phòng này chỉ có hai chúng ta thôi đâu có ai khác."
“Không nói nhiều, nhân viên thấy thì không hay."
Anh vừa nói vừa kiềm chế cảm xúc của bản thân lại vì sự đụng chạm của cô. Anh thật sự khóc không ra nước mắt mà, anh là đàn ông một trăm phần trăm đụng chạm phụ nữ cũng sẽ có phản ứng chứ. Nhưng người con gái trước mặt này là điều ngoại lệ, anh không thể đụng chạm được nhưng với thân hình của cô thì anh thật sự không kiềm chế được bản thân. Anh khổ quá mà, cô đây là cố ý khiêu khích anh chắc luôn.
Cô nhìn mặt anh hết xanh rồi đỏ đầu thì đổ mồ hôi vẻ mặt thì như đang cố nhịn cái gì đó mà lòng cười rộn lên và dĩ nhiên là cô sẽ bày trò để phá anh rồi.
“Chú sợ cái gì, dù sao sau này chú cũng là chồng của cháu thôi."
“A… hay là trong hai ngày cháu không ở đây chú đã lén phén với cô nào rồi hả? Cháu biết ngay mà, chú nào có yêu cháu thì ra chú có người khác rồi, chú thật quá đáng."
Cô la lên xong cố rặn ra nước mắt rồi nhảy ra khỏi người anh, vừa bày ra vẻ mặt đau lòng vừa ôm mặt khóc.
Còn anh thì đang suy nghĩ bỗng nghe cô la lên mà giật nảy mình, quay ra nhìn thì thấy cô vừa đau lòng ôm mặt khóc. Lòng có cái gì đó đau nhói nói là không nên gần cô vậy thôi chứ mỗi lần thấy cô ấy khóc là tim anh lại đau lên. Anh không thể nhịn được mà đi lại lau nước mắt cho cô rồi ôm cô vào lòng dỗ dành.
“Ngoan! Không khóc, chú không có cô gái nào khác cả.”
Anh vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa từ tốn nói.
Cô thì thấy anh chạy lại ôm mình vào lòng thì vui vẻ cười tươi, chú lại bị lừa nữa rồi lần nào cô lấy nước mắt ra hù anh thì anh cũng sẵn sàng buông vũ khí xuống mà đầu hàng. Nhưng cô nào có tha, vẫn tiếp tục trêu chú tới cùng, coi như là trừng phạt hai ngày qua cô không gọi cho anh thì anh cũng không gọi hỏi thăm cô.
“Thôi chú đừng có lừa dối cháu, rõ ràng chú sợ cô gái chú thấy sẽ ghen nên mới vậy chứ gì. Cháu biết mà chú có yêu thương gì cháu đâu toàn tránh né cháu không à. Chú ghét cháu thì nói một tiếng đi dù sao mười năm nay chú cũng từ chối cháu nhiều lần rồi thêm lần nữa cũng chả sao."
Cô vừa nói vừa giả vờ khóc lớn hơn, nhưng anh đâu biết cô khóc vậy thôi chứ cô thì đang nằm trong ngực anh mà cười thầm. Phen này cháu không hành chú cho đã cháu sẽ không phải là Diệp Hạ Du.
“Chú nói không có là không có, chú chả yêu ai cả.”
Anh ôm đầu bất lực và ra sức giải thích cho cô hiểu.
“Chú chả yêu ai cả? A được lắm, như vậy là chú ngầm thừa nhận chú không yêu cháu phải không, hả?"
“Mạc Nhật Minh! Cháu hỏi chú một lần nữa, chú có yêu cháu không?”
Cô nhảy ra khỏi người anh đứng nhìn anh chăm chú và hỏi:
Anh nhíu mài tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô.
“Cháu không được thất lễ như thế, dù sao chú cũng lớn hơn cháu tận mười tuổi. Vì thế cháu