**
Hạ Du thấy anh lại tiếp tục trạng thái như ngày hôm qua thì bắt đầu sợ, cô quấn lấy chăn sau đó chòm dậy nhìn anh rồi nói:
“Chú nghĩ bậy bạ gì đó, thân cũng trao luôn rồi mà còn dỗi nữa là sao?”
“Tôi dỗi? Rõ ràng hôm qua em ôm hắn ta còn gì.”
“Con mắt nào của chú thấy cháu ôm anh ấy, là anh ấy ôm cháu mà, cháu không hề đáp lại cái ôm đó luôn mà còn tránh thoát nữa.”
“Thật?”
Hạ Du không trả lời anh mà chỉ gật đầu cái nhẹ xong quay qua chỗ khác không thèm nhìn anh nữa. Sắp 30 tuổi già tới nơi rồi mà còn như con nít, không nhờ vụ này cũng không thấy được bộ dạng này của chú ấy. Biết chú ghen thì đồng nghĩa chú yêu mình cô rất vui, nhưng cái kiểu ghen con nít này thì cô chả ham tí nào.
Thấy cô không quan tâm mình Nhật Minh liền cười làm hòa, xong nhẹ giọng hỏi:
“Vậy sự cố mà em nói là gì?”
Nghe anh nói vụ này mặt không khỏi đỏ lên, chú đây là cố ý mà, biết rõ rồi còn hỏi làm cô thêm ngại.
“Thì…thì”
“Thì sao?”
“Nhật Minh! Chú cố ý phải không? Sự cố đó là tình một đêm của hai chúng ta chứ còn gì nữa mà hỏi.”
Hạ Du bực mình quá nên lớn tiếng trả lời, sau khi nói xong liền nhận thức được mình nói cái gì thì mặt càng thêm đỏ. Sau đó nhanh chóng lấy chăn trùm lên đầu trốn tránh ánh mắt đang cười của anh nhìn mình.
“Khụ…anh không có…dù sao thì ngủ cũng đã ngủ rồi. Thôi thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận em làm bạn gái vậy.”
Cô trong chăn nghe anh nói vậy thì nghiến răng tức giận sau đó vùng dậy, dơ chân lên đạp anh một cái thật mạnh.
Nhật Minh đâu biết cô chơi chiêu này nên liền bị đá mạnh lăn xuống đất.
“Cút…tôi nói cho chú biết, tôi không cần chú chịu trách nhiệm, coi như đêm qua tôi thuê chú một đêm. Khi nào về tôi chuyển khoản 200 triệu cho chú coi như phí phục vụ tôi tối qua.”
“Em nói cái gì? Em dám xem anh là trai bao?”
Nhật Minh nghe cô nói vậy thì liền ngồi bật dậy mà đi lại kéo tay cô về phía mình đưa ánh mắt tức giận về phía cô. Hạ Du không hề sợ chút nào mà còn nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói rõ từng chữ một cho anh nghe.
“Đúng vậy”
“Diệp Hạ Du…em chán sống rồi phải không? Ngay cả anh mà em cũng dám nói là trai bao. Vậy anh sẽ cho em biết cái khái niệm gì là trai bao.”
“Chú định làm gì đó?”
“Làm việc mà thằng trai bao hay làm.”
“Chả phải hồi tối mới làm sao?”
“Nhờ ơn em mà tôi bắt buộc phải phản ứng lại rồi.”
“Không...không...chú tránh ra.”
Không được, hôm qua anh làm cô cả đêm, thân thể còn đau nhức sau chịu nổi thêm lần nữa, đúng là cái miệng hại cái thân mà, cô muốn khóc thật nha.
Vậy là trong căn phòng 1315 lại bắt đầu không gian làm cho mọi người lại đỏ mặt.
[…]
Sau khi nghe Minh Vũ thổ lộ, Mộng Tiệp trợn to mắt kinh ngạc không tin vào tai của mình. Minh Vũ là đang thật sự tỏ tình với cô đấy, cái người hay chọc cho cô chửi vậy mà nói tiếng yêu cô còn nói vì yêu cô mới chọc cô.
Thấy cô bất động Minh Vũ liền lay lay đôi vai cô rồi khẽ kêu:
“Mộng Tiệp! Em có nghe anh nói không?”
Cô giật mình quay lại trạng thái bình thường rồi vô thức gật đầu trả lời cậu.
“Nếu em nghe tại sao không nói gì cả?”
“Ờ thì tao hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.”
Minh Vũ liền bật cười với câu trả lời của cô, đúng là vợ tương lai của cậu có chút ngốc mà, mới thổ lộ cô thôi mà cô đã không biết trả lời sao rồi.
Cậu đưa tay ra xoa nhẹ lên đầu rồi ánh mắt dịu dàng nhìn cô khẽ hỏi:
“Vậy em có cảm giác với anh không?”
Câu hỏi của cậu làm cô cực kì hoang mang, cô rốt cuộc có tình cảm với cậu không? Cái này