Ba Diệp dưới nhà cứ nhìn chằm chằm Nhật Minh và Hạ linh không rời, nếu không phải vợ ông đã lên tiếng căn dặn thì còn lâu ông mới chịu ngồi yên mà không làm gì hai đứa này.
Hạ Du của ông hồi nhỏ vì chị nó mà chịu khổ nên ông và mẹ nó mới luôn làm mọi chuyện để bù đắp cho nó, không bao giờ dám cho nó cảm thấy đau lòng hay tổn thương một chút nào.
Đang ngồi suy nghĩ thì nghe được tiếng bước chân trên lầu đi xuống, ông ngẩn đầu lên thấy mẹ Diệp, ông liền lên tiếng hỏi:
“Sao rồi bà? Du nhi nó có sao không? Có khóc hay đau lòng không?”.
Bà không trả lời ông ngay mà nhìn anh và cô ta đang ngồi bên kia mà bà cảm thấy buồn thay cho đứa nhỏ trên phòng.
Mẹ Diệp từ từ ngồi xuống cạnh ông rồi từ tốn nói:
“Du nhi nó không sao ông à!”
Ngưng một lúc rồi bà lại nói tiếp.
“Con bé nó nói… chúng ta nên tác thành cho Hạ Linh và Nhật Minh, con bé cũng không còn cảm giác gì với Nhật Minh nữa nên kêu chúng ta không cần phải sợ nó đau lòng hay gì”.
Hạ Linh bên này thấy ba mẹ lo lắng cho cô mà tức giận trong lòng, tại sao cái gì cũng lo lắng cho nó mà cô thì luôn bị bỏ qua một bên không được quan tâm, rốt cuộc cô có phải là con ruột của ba mẹ không?
Nhật Minh thì ngồi thẩn thờ khi nghe mẹ Diệp nói cô đã nói như thế với bà, anh cười chua xót, cô đau khổ như thế nào mà có thể nói quên là quên anh nhanh như vậy, còn đồng ý cho anh và chị cô kết hôn nữa. Cô không biết khi anh và Hạ Linh kết hôn rồi thì có lẽ mãi sau này cô sẽ phải gọi anh bằng “anh rể” sao?
Ba Diệp đứng bật dậy quát:
“Không thể nào, nếu để chúng nó cưới nhau thì làm sao mà được, ai chả biết Nhật Minh và Hạ Du Đang quen nhau, giờ đùng một cái Nhật Minh lại cưới Hạ Linh cho người ta cười vào mặt ha gì?”.
Mẹ Diệp thở dài, nắm lấy tay ông kéo xuống, sau đó đưa tay lên vuốt ngực ông cho nguôi cơn giận rồi mới nhỏ nhẹ nói:
“Thế ông không chấp nhận lời đề nghị của con gái à? Ông không thương nó nữa à?”.
Nghe Mẹ Diệp nói vậy, ba Diệp im lặng không lên tiếng, phải rồi Hạ Du không có ý kiến gì thì ông cần gì can thiếp vào chuyện này chi cho mệt. Ông thở dài một cái rồi nhìn qua Nhật Minh và Hạ Linh nói:
“Thôi được rồi, nếu ba đứa đều không có khúc mắc thì để hai bên gia đình gặp mặt rồi chọn ngày tốt cho hai đứa tiến hành hôn lễ”.
Hạ Linh dù đang tức giận nhưng khi nghe lời chấp nhận của ông thì liền trở nên vui vẻ sau đó gấp gáp nói:
“Con cảm ơn cha mẹ, Nhật Minh sẽ nhanh chóng đưa bác trai và bác gái qua nhà mình ạ!”.
Nhật Minh nắm chặt tay lại, dù không mong muốn nhưng cũng phải tỏ ra bản thân thật sự muốn như vậy.
“Con cảm ơn chú thiếm, con sẽ về sắp xếp cho ba mẹ qua gặp chú thiếm để bàn chuyện hôn sự ạ”.
“Được, được” mẹ Diệp nhìn anh gật đầu lên tiếng. Còn chuyện cô muốn đi du học, bà sẽ nói với chồng sau và không nói với Nhật Minh và Hạ Linh biết chuyện này bởi cô đã dặn bà không được nói với ai ngoài ba Diệp. Vừa nghĩ thôi mà bà đã cảm thấy đau lòng cho đứa con gái bé nhỏ này rồi, chịu khổ đủ đường, mới sinh ra vì chị nó mà đau khổ bây giờ lớn rồi cũng lại là chị nó mà nó lại lần nữa đau buồn.
***
Ngày hôm qua sau khi Nhật Minh từ nhà cô về thì cuộc sống trở lại yên tĩnh không còn không khí nặn nề khi có anh ở đây, cô cũng đi ra khỏi phòng mà không cần né tránh.
Hôm nay cô lại đi học và chuẩn bị cho kì thi kết thúc năm nhất này thật cẩn trọng.
Mộng Tiệp và Minh Vũ thấy mặt Hạ Du có chút bờ phờ thì liền đi lại hỏi thăm:
“Du! Mày bị sao vậy?”.
Mộng Tiệp là người lên tiếng đầu tiên cắt ngang sự im lặng lúc này, sau đó là giọng Minh Vũ vang lên.
“Đúng đó, có chuyện gì thì nói bọn tao nghe, không chừng bọn tao có thể giúp được gì thì sao?”.
“Phải đó, sắp thi rồi mày cũng nên tập trung hơn đi”.
Cô vẫn im lặng không lên tiếng, Minh Vũ và Mộng Tiệp cố hỏi đến mấy cũng chỉ nhận lại sự im lặng từ cô.
Mộng Tiệp vì đang mang thai, tính tình cũng thay đổi hay cáu gắt nên khi không nhận được câu trả lời của cô thì liền quát lên:
“Mày sao im mãi thế? Có xem tụi tao là bạn không hả?”.
Cô lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn cô ấy, bụng Mộng Tiệp cũng hơi nhô nhô lên rồi nên khiến cô ấy hay mỏi lưng và chính điều đó mà ngày nào Minh Vũ cũng bị cô ấy hành đến cả chóng mặt.
Trở lại hiện tại cô nhìn hai người rồi từ từ nói:
“Tao muốn sang Mỹ du học”.
“Cái gì?”.
Minh Vũ và Mộng Tiệp đồng thanh lên tiếng.
Mộng Tiệp cẩn thận ngồi xuống kế cô hỏi:
“Mày nói thật à?”.
Cô gật đầu rồi thất thần nhìn phía trước.
Minh Vũ lúc này cũng đi lại ngồi đối diện hai cô lên tiếng:
“Có cần tao giúp gì không? Tao có người quen