Nhân lúc ba mẹ Diệp rời khỏi nhà đi công chuyện, Hạ Linh thay đồ rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài đi đến chỗ hẹn gặp người đàn ông kia.
Vì lo cho sức khỏe của cô ta và đứa bé nên ba mẹ Diệp không cho cô ta ra ngoài ngay lúc này, phải đợi qua ba tháng thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì mới cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Hôm nay có chuyện đột xuất thì sao cô ta có thể ngồi yên được, biết xin ba mẹ cũng không cho phép nên đành trốn đi vậy.
Khác với thường ngày, hôm nay cô ta mặc trên người bộ váy rộng thoải mái chứ không mặc váy ôm sát đầy quyến rũ.
Hạ Linh sợ mặc như thế, bé con sẽ khó chịu nên cô đã bỏ đi cách ăn mặc đó. Có khi cô cảm thấy thật sự từ ngày có bé cưng cô đã thay đổi rất nhiều, từ cách ăn mặc, đi đứng rồi đến cả cảm xúc của bản thân.
Cô ta từ từ bước vào quán Bar, âm nhạc sinh động náo nhiệt cứ thế mà lọt vào lỗ tay cô ta, lần đầu cô ta cảm thấy không thích tới đây chút nào.
Quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn ta thì thấy hắn ngồi hơi khuất đằng sau cây cột, cô ta chậm rãi đi về phía hắn. Ở đây đông người, Hạ Linh không dám đi nhanh sợ đụng phải rồi vấp ngã, bé cưng sẽ gặp nguy hiểm.
Người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay, thấy cô ta đi tới liền đặt ly rượu xuống nhìn cô cười.
“Chào Hạ Linh tiểu thư.”
Cô ta không trả lời mà đi đến phía đối diện hắn ta mà ngồi xuống.
“Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Hắn vẻ cợt nhã nhướn mài nhìn.
“Sao? Muốn đưa tiền cho tôi rồi chứ gì? Kế hoạch quá thành công đi mà.”
Hạ Linh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta sau đó nói:
“Nhưng với điều kiện, sau khi nhận tiền xong, anh phải lập tức sang nước ngoài ngay cho tôi và vĩnh viễn không được trở về đây.”
“Nhưng phải xem Hạ Linh tiểu thư cho tôi bao nhiêu tiền cái đã.”
“2 tỷ.” Hạ Linh dứt khoát trả lời.
Người đàn ông cười lớn rồi chòm qua nhìn cô ta khẽ nói:
“Chỉ có nhiêu đó mà bắt tôi phải rời khỏi đây mãi mãi, cô xem thường tôi quá rồi đó.”
Hạ Linh nhíu mài lại hỏi:
“Chứ anh muốn sao?”
Ánh mắt gian tà của hắn nhìn lướt qua người cô ta sau đó nói:
“Ngủ với tôi một đêm, thì tôi có thể suy nghĩ lại.”
Hạ Linh nghe xong tức giận đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn quát:
“Anh mơ đi.”
Nói xong cô ta quay người định đi về thì bị hắn kéo lại.
Hạ Linh sợ hãi.
Giãy dụa đưa tay lên đánh lên người hắn ta.
“Tên khốn, mày bỏ tao ra.”
“Ngon như thế này, nếu không hưởng thụ thì tôi lỗ lắm nha!!!”
Anh mắt dâm tà của hắn nhìn chằm chằm vào thân thể của Hạ Linh khẽ nuốt nước miếng.
Hạ Linh trợn to mắt khiếp sợ, nhất định không thể để hắn làm gì cô được, bé cưng sẽ rời xa cô mất.
“Không…không.”
Hạ Linh sợ hãi điên loạn la lên.
“Mày bỏ tao ra, tao đang mang thai đấy thằng khốn.”
Hắn đưa bàn tay bẩn thỉu của mình lên vuốt ve mặt Hạ Linh nhưng cô ta đã kịp né, hắn không hề từ bỏ mà nhanh tay bóp lấy cằm cô ta.
“Đôi lúc đổi khẩu vị cũng tốt, tao muốn nếm thử mùi vị chơi phụ nữ đang mang thai là như thế nào?”
Hạ Linh sợ hãi, nước mắt trào ra nhỏ giọng van xin hắn.
“Xin anh…hãy tha cho…tôi.”
Hắn ta không nói gì mà cúi xuống hôn Hạ Linh.
Khi môi sắp đụng đến cổ cô ta thì một lực mạnh đẩy hắn ra.
Hắn tức giận quay qua nhìn kẻ đầu xỏ phá hư chuyện là ai, thấy là một thanh niên trẻ hắn càng tức giận quát:
“Mày là ai? Đừng có xía