Hạ Du bên Mỹ chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Mộng Tiệp gửi đến nói anh và chị hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ, từ khi biết mình mang thai cô đã cắt đứt mọi liên lạc của mình với gia đình nên việc quan trọng như này không ai báo cho cô cũng là điều dễ hiểu.
Tay đưa xuống vuốt nhẹ vùng bụng rồi mỉm cười một cách chua xót.
Sau đó là những giọt nước mắt buồn tủi xen lẫn đau đớn cũng thi nhau rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô.
“Bé cưng, từ hôm nay trở đi mẹ sẽ thay phần của ba mà chăm sóc con. Con đừng trách ba nhé, ai cũng có nổi khổ riêng của mình cả con à.”
***Quay lại Việt Nam***
Hạo Nhiên kéo Hạ Linh ra sau lưng mình, tay đưa điện thoại lên nói:
“Anh nhìn cho kĩ vào đây là gì?”
Nhật Minh nhíu mài khó chịu khi thấy Hạo Nhiên tự nhiên xông lên làm hư chuyện của anh, đến khi anh nhìn được tấm ảnh trong điện thoại thì liền trợn mắt kinh ngạc quay qua chất vấn cậu:
“Sao cậu có được cái này?”
“Là tôi đã lén lúc Hạ Linh đi khám thai mà làm xét nghiệm, anh cũng thấy rồi đấy, kết quả 99,99999% tôi và đứa bé đó là quan hệ cha con. Vì thế anh không có quyền gì muốn cướp đi mạng sống của nó trong khi ba nó đang đứng ở ngay đây.”
Nhật Minh đi lại nắm lấy cổ áo cậu tức giận gằn từng chữ:
“Cậu…thông…đồng…với…cô…ta…phải…không?”
Ba Mạc đi qua kéo anh ra rồi nhìn anh nghiêm mặt nói:
“Có gì bình tĩnh mà giải quyết, đừng động tay động chân không nên đâu.”
Anh mất bình tĩnh quay qua nhìn ba lớn tiếng:
“Ba kêu con phải bình tĩnh sao đây khi chính con bị người ta giở trò?”
“Mạc Nhật Minh, con không được phép nói ba con với thái độ như thế.”
Mẹ Mạc cất giọng nghiêm nghị nhắc nhở anh.
Nghe những lời mẹ nói, lúc này anh mới biết mình đã có thái độ không tốt với ba nên quay qua nhìn ông nói:
“Con xin lỗi.”
Ba Mạc thở dài một hơi, đưa tay lên vỗ vai anh giọng nhẹ nhàng nói:
“Con làm gì làm nhưng nên nhớ khách còn đang ở đây đừng làm gì cho hai gia đình phải xấu hổ.”
Anh gật đầu đồng ý với ông.
Ba mẹ Diệp đứng bên này chăm chú quan sát sự việc, sở dĩ ông bà không đi lại an ủi Hạ Linh vì ông bà muốn biết rốt cuộc cô ta đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ gì rồi.
Anh từ từ đi qua hướng Hạo Nhiên, Hạ Linh sợ anh lại nóng giận như lúc nảy nên ép sát thân thể vào tấm lưng to lớn của cậu, xem lưng cậu như bức tường bảo vệ an toàn cho mẹ con cô ta ngay lúc này.
Hạo Nhiên cũng đưa tay ra sau nắm chặt tay cô ta nói nhỏ:
“Yên tâm, có tôi ở đây rồi thì không ai có thể ra tay với cô và…cả con của chúng ta.”
Cô ta chỉ nhìn chằm chằm cảnh giác anh mà không hề có ý quan tâm tới lời động viên, an ủi của cậu.
Anh lạnh lùng nhìn cô ta hỏi:
“Hạ Linh, tại sao cô lại nói dối đứa bé là con tôi? Rốt cuộc đêm hôm đó tôi và cô có xảy ra chuyện gì không? Còn nữa tại sao đứa bé lại là con của Hạo Nhiên, hai người cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ?”
Cô ta run sợ lùi về sau vì đứng không vững mà vấp ngã may mà Hạo Nhiên phản ứng kịp nên kéo cô ta lại lo lắng ôm vào lòng.
“Chuyện của cô ấy và anh tôi không biết nó như thế nào nhưng chuyện đứa bé thì tôi có thể nói cho anh biết. Tôi với cô ấy xảy ra quan hệ là do lần trước say rượu, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy nhưng cô ấy không cần. Có thể đứa bé thật sự cô ấy không biết nó là con của ai,