Ngủ đủ giấc Hạ Du từ từ mở mắt thức dậy, đập vào mắt chính là một nơi hoàn toàn xa lạ kèm theo âm thanh ồn ào.
Cô nhìn ngó xung quanh mãi một lúc sau thì cô mới chắc chắn đây là một phi cơ riêng, nghĩ đến điều đó cô hoảng sợ ôm lấy bụng.
Ai có ý định bắt cóc cô sao? Tại sao sau khi ngủ một đêm thức dậy thì lại ở một chỗ hoàn toàn xa lạ như vậy.
Cô đứng lên cẩn thận bước ra ngoài, đến khi thấy anh ngồi đó đang nói chuyện điện thoại thì liền biết kẻ đầu xỏ là ai. Tức giận đi lại giật lấy điện thoại trên tay anh quăng mạnh xuống sàn trừng mắt quát:
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Mau đưa tôi lại Mỹ ngay.”
Nhật Minh nghĩ cô còn đang ngủ nên đi ra nhận cuộc điện thoại để giải quyết nhanh công việc rồi trở lại với cô nhưng không ngờ cô tỉnh sớm thế còn hành động thiếu bình tĩnh như vậy.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không nghe theo ý của cô nữa.
“Em mơ đi.”
“Anh có tin tôi từ trên đây nhảy xuống cho anh xem không?”
Nhật Minh thản nhiên ngồi ở đó nói với giọng đầy vẻ tự tin.
“Anh không tin em sẽ làm điều gì dại dột mà ảnh hưởng đến con.”
“Anh…tôi đã nói rồi con gì ở đây, anh muốn con thì về với Hạ Linh còn bây giờ mau chở tôi về ngay.”
“Không.”
“Được anh giỏi.”
Cô đi nhanh ra ngoài, anh giật mình sợ cô làm thật mà chạy lại ôm lấy cô vào lòng thật chặt miệng gấp gáp nói:
“Anh sai…anh không nên nói vậy với em, em theo anh về nhà có được không?”
“Nhà tôi đang ở Mỹ kia kìa.”
“Không phải, nhà em ở Việt Nam. Xin lỗi anh cũng đã nói rồi, cách gì có thể làm thì anh cũng đã làm. Em muốn làm sao thì mới tha lỗi cho anh đây? Chỉ cần em nói ra cái gì anh cũng có thể thực hiện được bao gồm cả cái chết.”
Nghe anh nói một cách chắc chắn như thế khiến cô có chút hơi sợ, anh thì cái gì chả dám làm chỉ là cô sợ bé cưng chưa sinh ra đã không còn ba thôi.
“Uả anh từng nói tôi là người thay thế cơ mà.”
Anh lắc đầu lia lịa nhìn cô.
“Anh xin lỗi anh không nên nói vậy với em, anh chỉ vì sợ liên lụy đến em nên mới làm thế. Em đừng có để ý câu nói nhất thời đó vào lòng rồi sinh bệnh khiến anh lo.”
Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, từ bao giờ mà anh học được cái cách nói chuyện sến súa như thế nghe buồn nôn chết đi được.
Cô chép miệng một cái rồi nói tiếp:
“Thế ai khi biết người ta có thai thì liền đòi cưới mà không cần suy nghĩ?”
Anh bĩu môi bày ra bộ mặt đáng thương nhìn cô.
“Đó chỉ là đóng kịch thôi, chả phải vì làm thế anh mới tìm ra được sự thật sao?”
“Anh đừng có chối, anh nói người anh yêu là Hạ Linh cơ mà? Yêu chị ấy thì về bên chị ấy giành chị ấy từ tay Hạo Nhiên đi, đến đây tìm tôi làm gì?”
Anh dơ tay lên làm động tác thề thốt.
“Anh thề anh chỉ yêu mình em, cả đời này cũng chỉ có mình em, anh nói vậy là cho em hận anh mà chịu rời đi thôi.”
“Giờ tôi hận anh và chịu đi rồi đó thì tại sao đi kiếm tôi về làm gì?”
“Thôi mà, em đừng có đối xử với anh như vậy không anh chết mất.”
Hạ Du tức giận đưa tay lên ra sức đánh mạnh lên ngực anh, anh cứ đứng yên đó cho cô muốn trút giận, người sai là anh trước nên anh không có quyền phản kháng. Người chịu khổ cũng là cô nên anh lại càng không có lí do để kháng cự. Hơn nữa cô còn ở nước ngoài một mình mà chấp nhận mang thai con của anh một cách lặng lẽ không thông báo cho ai