Vì sáng mai Taehyung có cuộc họp sớm nên hai người đành phải bay về trong đêm. Nhìn Jungkook ôm gối say sưa ngủ trông tội ghê, chơi chưa đủ đã phải vội vàng về cùng anh.
Máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi mà Jungkook vẫn chưa tỉnh, Taehyung không nỡ đánh thức cậu dậy nên gom hết mấy thứ đồ linh tinh của cậu vào túi, ôm Jungkook dậy cõng cậu xuống máy bay.
Jungkookie lúc này mà đang tỉnh táo chắc bé thích phát điên mất thôi ~
- Ăn nhiều vô địch mà sao nhẹ hều vậy hả?
Taehyung lầm bầm. Con thỏ tham ăn lắm, gì cũng ăn được, ăn gì cũng ngon miệng. Mà anh thấy anh chăm bẵm cũng đâu có tệ nhỉ.
Có lẽ phải tham khảo thêm mấy thực đơn dinh dưỡng vậy.
Thẳng đến khi ngồi trên xe về đến nhà rồi Jungkook mới lơ mơ tỉnh lại. He hé mắt thấy chú Kim đẹp trai ngời ngời vẫn ở bên cạnh thì chóp chép miệng định lật người ngủ tiếp.
- Dậy đi, về đến nhà rồi.
- 5 phút nữa...
- Ngoan, dậy nào, vào nhà rồi ngủ tiếp.
Jungkook ư hử vật vờ dụi mắt, ngái ngủ nên chẳng để ý được chú Kim lúc này dịu dàng như thế nào.
- Cuộc họp đột xuất quá, xin lỗi để em phải về đêm hôm như thế này.
- Không đâu, em thích lắm, cảm ơn chú nhìuu, thật đấy~
Jungkook đứng trước cửa nhà nhưng không muốn vào chút nào. Hai ngày ở với chú Kim như kiểu thế giới chỉ có hai người ý, phải về sớm như vậy thật ra bé cũng tiếc đứt ruột.
- Gọi mẹ đi, vào nhà ngủ không mệt.
- Dạ... um, chú Kim này...
- Huh?
Jungkook cắn môi, chân vẽ vẽ mấy vòng tròn loạn xạ, ngập ngừng không dám nói.
- Sao?
Jungkookie hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định nhìn Taehyung:
- Chú Kim, em thích chú!
- ...
Một hồi lâu, bé thấy Taehyung ngẩn ra. Sau đó, chú Kim cười cười:
- Ừ, tôi cũng thích bé.
Sao chú có thể bình thản như thế, trong khi tim bé đang đánh DJ bùm bùm chát muốn nổ cái ngực trái luôn á! Nhìn cái điệu bộ chú Kim dỗ trẻ con kìa! Bé bực bội, bĩu môi cãi:
- Không phải!! Em thích chú, thích kiểu crush cơ!
- Crush là gì?
Haiz...
Em bé tức đến chít.
- Em muốn làm người yêu chú ấy!
Khoảnh khắc đợi câu trả lời của Taehyung, dường như Jungkookie còn nín cả thở.Về đêm nên đèn đường trong khu chỉ chiếu sáng vừa đủ, hắt lên sườn mặt Taehyung trông cực kỳ ôn nhu dịu dàng.
Chú nói thế này:
- Em mới nhỏ xíu yêu đương cái gì? Tập trung lo học đi.
Jungkook thất vọng. Mắt cậu đã ngân ngấn nước rồi, run run hỏi lại:
- Em đối với chú là gì thế ạ...
Taehyung nhìn Jungkook càng dịu dàng, xoa xoa đầu cậu như dỗ dành một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện:
- Giống em trai nhỏ của tôi, rất đáng yêu.
.
.
.
Jungkook tỉnh dậy, theo thói quen đưa tay dụi mắt, cay xót lập tức khiến bé la lên.
- Kookie!
Mẹ Won đúng lúc mở cửa đi vào, còn cầm theo cả khăn lạnh. Nhìn con trai cưng hai mắt sưng húp đỏ ửng lên thì đau lòng không chịu được.
- Bé ngoan, đừng dụi, mẹ chườm cho em chút xíu nữa là hết sưng nhé?
Jungkook thấy mẹ nựng bé thì lại sụt sịt muốn khóc. Bé nằm gối đầu lên đùi mẹ để mẹ chườm cho.
- Em làm bố mẹ sợ lắm đấy có biết không hả? Vừa về đến nhà là khóc toáng lên, hỏi gì cũng không chịu nói.
- Em xin lỗi mẹ...
- Suýt chút nữa là mẹ lật tung tám đời nhà Kim tổng lên hỏi tội đấy.
- Mẹ đừng nhắc người đấy nữa._ Jungkook thút thít.
- Thế bây giờ em kể cho mẹ được chưa? Mẹ sốt ruột lắm.
Jungkook gật gật đầu, vừa nấc vừa kể chuyện đêm hôm qua. Mẹ Won nghe xong chỉ trầm ngâm nhíu mày chứ không có thấy nói gì cả.
- Mẹ, mẹ đánh chú Kim cho em có được không?
Mẹ Won nghe bé em phụng phịu hờn dỗi thì bật cười. Đáng yêu như thế này đúng là mẹ không nỡ gả đi mà.
- Taehyung nói có sai đâu? Còn bé thì lo học hành đi chứ.
- Mẹ!!!!
- Được