Em Kookie buồn thiu nằm dài trên giường. Em tủi thân lắm. Từ lúc em có người yêu bố Bin cứ sao á, bố không thích người yêu của em đã đành, lại còn hay nóng với em. Hôm nay còn bị bố quát to nữa...
Mẹ bảo em ngoan đừng khóc nhè, nhưng mà trong đầu em cứ văng vẳng lời bố mắng, bố to tiếng với em, em lại sụt sịt ứa nước mắt. Bố chưa bao giờ như thế với em cả...
Em buồn buồn gọi điện cho chú Kim.
[ Nhớ anh rồi hả? ]
- Taehyung ơi...
[ Bé khóc? ]
- Vâng._ Em Kookie chọc chọc con gấu bông_ Bố giận em chú ạ, quát to lắm...
[ Chuyện bé xin phép sang bên này à? ]
- Vâng. Bố đang nóng lắm, em làm thế nào bây giờ?
Em Kookie vừa sợ vừa tủi thân khóc to luôn làm Taehyung cũng luống cuống theo.
[ Ngoan ngoan, bé đừng khóc, đợi chút anh sang liền ]
- Không hic chú đừng sang. Không khéo bố đánh chú mất huhu!!
[ Được rồi được rồi. Bé mở video lên xem nào ]
- Hong. Khóc xấu.
[ Bé của anh chưa bao giờ xấu. Ngoan bật lên cho anh nhìn bé xíu thôi ]
- Anh mà dám chê là bé không bao giờ nhìn anh nữa đâu._ Phụng phịu tí rồi bé vẫn ngoan ngoãn mở video lên.
[ Ùii em bé nhà ai mà khóc cũng vẫn xinh thế nhỉ? ]
- Chỉ có duy nhất em bé Kookie thoiii
[ Mai anh mua bộ lego cho bé ở nhà chơi nha? Anh gửi hình đó bé chọn mấy bộ đi ]
- Bộ nào cũng được ạ?
[ Mua hết cũng được ]
- Í bé thích hình lâu đài Hồ Thiên Nga nè~ xinh quá chú Kim ơii
[ Bộ Taj Mahal ok không? ]
- Được ạ ~
[ Thôi cứ mua hết, về cho bé chơi cả ngày ]
- Thật ạ??
[ Anh lừa bé bao giờ chưa? Thích không? ]
- Bé thích nắmmm
[ Cảm ơn anh như nào ý nhỉ? ]
- Bé cảm ơn Taehyungie nhìuu iu Taehyung nhất trên đời umm moahhh
Em Kookie có chú Kim dỗ nín khóc rồi, còn mẹ Won thì giờ phải xuống dỗ chồng đây.
- Anh nói trước vợ đừng có bênh nó.
Bố Bin vẫn đang giận lắm, ngồi nghiêm khoanh tay ở phòng khách, dỗi lây sang cả mẹ Won.
- Em đã bênh gì đâu?_ Mẹ Won buồn cười ngồi xuống cạnh chồng, pha một ấm trà mới.
- Uống trà nè chồng. Em xuống tận trang viên Kireum cùng cô giáo để chọn cho chồng đó.
- Ừm thơm đấy.
- Chồng quay qua đây em mát xa cho nào, mấy hôm nay lại mỏi vai gáy phải không?
Vợ có dịu dàng thủ thỉ thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải giận, vẫn phải giữ vững lập trường. Đấy là ai chứ bố Bin chịu, bố nằm xuống gối đầu lên đùi vợ, hai tay vòng qua ôm eo vợ yêu.
- Dức đầu quá dức đầu quá, vợ hôn hôn mấy cái.
Mẹ Won cũng chiều theo hôn chữa bệnh. Mẹ luồn tay vào tóc chồng nhẹ nhàng xoa bóp.
- Em nói chồng nghe nè. Em Kookie còn nhỏ, còn chưa suy nghĩ được như chúng ta. Em biết là chồng lo lắng cho Kookie, nhưng mà cái gì cũng phải từ từ nói. Nãy bị chồng quát em bé tủi thân lắm, dỗ mãi mới bớt khóc đó.
- Con trai ngốc của em đấy! Ngốc hết chỗ nói thôi! Sao mà không có tí cảnh giác nào như thế được chứ? Nó tưởng thằng nào cũng tử tế như bố nó hả?
- Chồng đấy! Mà sao chồng cứ ngứa mắt với Taehyungie vậy? Em nói trước là em chấm thằng nhỏ rồi, không cho chồng làm khó dễ con rể nha.
- Vợ không hiểu._ Bố Bin ngồi dậy nghiêm túc trình bày quan điểm._ Hai đứa nó mới bắt đầu yêu đương, nói thẳng ra thì cũng chỉ là người dưng, đâu có quan hệ ràng buộc gì với nhau đúng không? Giờ thằng kia đòi ở chung với con mình, rồi nhỡ có vấn đề gì thì nó có đồng ý chịu trách nhiệm không? Nhà mình có lý do gì để bắt nó chịu trách nhiệm không? Hay đến lúc đấy chỉ có em Kookie chịu thiệt?
- Được rồi được rồi em hiểu ý chồng rồi. Xíu nữa đợi ăn cơm xong rồi nhà mình nói chuyện. Nghiêm cấm cãi cọ qua lại trong bữa ăn.
- Oke vợ iu.
- Còn nữa, không được mặt nặng mày nhẹ với em Kookie, để em bé ăn cơm cho ngon.
- Anh bít rùiiii
Vì vợ đã dặn rồi nên đến bữa cơm bố Bin vẫn giận nhưng không dám bày tỏ thái độ gì với em Kookie. Bé con thì vẫn còn buồn nên cũng chẳng dám nói chuyện gì với bố mẹ, ăn cơm cũng chỉ ăn được nửa bát, mẹ Won nịnh nọt mãi cũng không ăn thêm.
Bố Bin thấy thế thì mặc kệ lời vợ doạ, gác đũa không ăn nữa.
- Em ngẩng đầu lên bố hỏi.
- Dạ.
Jungkookie sợ nhất bố tức giận, chưa gì mắt đã rơm rớm rồi.
- Bố đã mắng em chưa mà em khóc?
- Dạ chưa...
- Em