Em bé Jeon nói ốm liền ốm một mạch hết gần một tuần. Bé sốt ruột giữ suy nghĩ biết đâu chú vẫn đợi bé thì sao, thế là sang ngày thứ năm đỡ hơn một tí, trốn mẹ Won ôm hộp kim chi nhà mới muối được chạy sang bấm chuông nhà chú hàng xóm.
- Jungkook?
- Chú Kim!!_ Mắt bé rưng rưng rồi đây này, được nhìn thấy chú xúc động quá thôi.
- Sao thế?
- A nhà bé... nhà em muối kim chi, mẹ bảo mang gửi chú một hộp ạ!
- Cho tôi gửi lời cảm ơn.
Taehyung nhận lấy hộp kim chi, còn em Jungkook thì hai tay đan vào nhau, hai mắt sáng rỡ long lanh hết nhìn chú rồi lại liếc ra đằng sau chú. Taehyung hiểu thành Jungkook muốn vào nhà chơi, ho hai tiếng nghiêng người mở cửa cho cậu vào.
- À, em vào nhà đi.
- Dạ?
- Không muốn vào chơi à?
- Em có chứ!
Ây gu... Đồ Kookie ngốc này nữa...
Jungkookie lấy tay vỗ nhẹ vào cái miệng lanh chanh nhanh hơn não. Người ta thích nhưng người ta vẫn lại lắm đó chú Kim ạ ~
Taehyung lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho Jungkook. Cậu dè dặt vừa bước chậm vừa ngó đông ngó tây. Ui trời ơi sao mà đẹp người đẹp cả cái nết ăn nết ở thế hong bít nữa. Nhà cửa rộng rãi sạch sẽ đẹp đẽ chưa nè ~
- Em ngồi đi.
- À vâng...
Taehyung mang kim chi vào trong bếp, thuận tiện thấy trong tủ lạnh có chai nước ép cam thì khui ra rót cho Jungkook.
Con nít thì chắc là thích cái này nhỉ?
- Nước cam.
- Em xin ạ.
Jungkook nhận lấy, hơi căng thẳng xíu nhưng vẫn lễ phép mời:
- Em mời chú uống nước.
Mới mấy ngày không gặp nhau mà không khí có vẻ ngại ngùng. Taehyung không giỏi bắt chuyện, còn Jungkook thì cứ bấu chặt ly nước, mắt lúng liếng len lén nhìn.
Kookie ơi là Kookie, hứng lên là quên hết mọi chuyện thôi! Xông vào nhà chú làm gì không biết, sao giờ nè...
- Mấy hôm nay em bận hả?
- Dạ?_ Jungkook ngây ngốc ngước nhìn Taehyung.
- Không thấy chạy bộ._ Taehyung nhắc.
- A không phải đâu chú!_ Jungkook vội vàng đặt ly nước xuống, xua xua tay giải thích_ Đêm em thức học xong sáng dậy sớm chạy nên đổ bệnh đó, em bị sốt suốt hai hôm nên nghỉ ở nhà ý mà.
- Em bị sốt?_ Taehyung nhíu mày vô thức đưa tay lên kiểm tra trán Jungkook_ Đã khỏi hẳn chưa?
- À... dạ cũng... đỡ đỡ..._ Jungkook giật mình lui lại đằng sau, tay ôm trán chỗ Taehyung vừa mới chạm vào.
Chú này!!! Chú đột ngột thế người ta chịu làm sao?? Em thài đó!!!!
Mặt em bé lại đỏ ửng lên rồi!!
- Xin lỗi...
- Không sao ạ...
- Sao mặt đỏ thế?
- Em không sao thật mà!!
- Giữ sức khoẻ, đừng cố quá.
- Vâng... À mà chú ơi?
- Ừ?
- Mai em khỏi rồi em lại chạy bộ với chú nha? Chú đừng ghét em, tại em bệnh mẹ bắt em ở nhà chứ không phải em lười chạy đâu ý...
Thôi rồi bé lại thấy chú nhíu mày rồi. Nhưng thật sự bé muốn chạy bộ với chú mà, bé đâu có lười, tại bé ốm sốt chứ.
Thế mà chú từ chối bé thật. Ơ rồi sao chú lại xoa xoa cái đầu tròn của bé thế nhỉ?
- Đã bảo đừng cố. Nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống vào còn học hành thi cử.
- Vậy là chú không cần em chạy cùng chú nữa hả?_ Jungkook ủ rũ.
- Em thi xong rồi tính.
Nghe chú nói vậy là cái đuôi lại vui vẻ vểnh lên ngay.
- Vâng hihi. Ơ hôm nay