"Nhóc đau gì thế anh hai?"
"Đau răng!"
Hể? Cái gì? Thế tối qua thực sự không...? Thực sự không phải là đau vì chuyện đấy à? Tối qua thực sự không có chuyện gì cả? Sao có thể chứ? Cậu không chịu đâu, muốn có cháu bé cơ.
À đúng rồi, cậu quên mất một điều là anh hai thiếu gì người con gái để theo đuổi đâu, việc gì phải là nhóc kia, huống hồ nhóc con đang thiếu nhi.
Mà anh hai thì cần đếch gì thiếu nhi cơ chứ? Chết rồi, nghĩ sai về anh hai mất rồi.
Kiệt nhìn hắn vẻ ăn năn, hối lỗi lắm.
Huhu, xin lỗi vì nghĩ sai về anh hai nha!
Mặc dù biểu cảm bên ngoài Quang thản nhiên lắm nhưng sâu bên trong rối loạn hết lên.
Vậy là lại lỡ mất một cơ hội có cháu bế rồi, tiếc quá!
A, khoan đã! Vậy còn vết răng trên cổ anh hai? Vết đấy...từ đâu mà ra? Chả nhẽ đợi lúc cả nhà ngủ hết, anh hai trốn đi quẩy bar? Thôi thì hỏi cho chắc, ngồi suy diễn đến quái bao giờ.
Kiệt chỉ vào cổ hắn, hỏi:
“Dấu hickey yêu thương gì thế anh hai?”
Hắn đỏ bừng mặt, rốt cuộc vẫn bị phát hiện à? Rõ ràng che rất kĩ rồi mà nhỉ? Hắn nhìn xuống, ách, nhóc con đáng ghét này...nhóc kéo cổ áo của hắn xuống từ bao giờ thế? Hắn quay qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt Kiệt, nói nhỏ:
“Tối qua nhóc này cắn...”
Ồ, nhóc này bị đau răng mà vẫn rất là bạo à nha! Kiểu con gái táo bạo như này, bây giờ hiếm lắm cơ.
[...]
“Nguyễn Hoài Ngân, mời vào trong!”
"Ư..."
Ngân sợ hãi túm chặt lấy áo hắn, khẽ kêu lên.
Hức, đau răng đã đáng sợ rồi, đi khám răng còn đáng sợ hơn...
Phụt, nhóc con này nhiều lúc trông cũng đáng yêu thật đấy! Cứ tưởng mạnh mẽ, rắn rỏi, ngờ đâu cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Hắn vuốt lưng cô, nhẹ nhàng nói:
"Không phải sợ, chú vào cùng cháu!"
Ngân khẽ gật đầu đồng ý, có chú là tuyệt vời nhất!
[…]
"Huhu..."
Nhìn thấy quá nhiều máy móc được đặt trong phòng, Ngân sợ đến mức phát khóc.
Sao nhiều người quá vậy? Còn nhiều máy móc nữa, tất cả sẽ dùng cho việc khám răng ư? Không, cô sợ...
Ngân ôm chặt lấy hắn không rời, chỉ sợ hắn đi mất.
Hắn không đẩy cô ra mà bế cô đến chỗ ngồi để khám.
Khi nào nhìn thấy ánh sáng lóe lên trước mặt,