Dở khóc dở cười khi Ngân cứ vui vẻ nói hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả những thứ không hợp với độ tuổi của cô.
Ví dụ như chuyện giường chiếu...
Chẳng biết đã thử hay chưa mà Ngân ăn nói như một người đầy đặn kinh nghiệm (è hèm, cũng chỉ là học qua sách vở mà thôi).
Mấy lần hắn đang uống nước nghe cô nói vậy mà suýt sặc.
Sáng vừa đi nhổ răng xong cùng với không ít vết thương trên người vậy mà vẫn nói nhiều được như vậy, cứ tưởng sẽ chừa và bớt nói đi mới phải chứ.
Xem ra ba mẹ nhóc này quản lí con cái không được chặt rồi, để nhóc tiếp cận với mấy cái bậy bạ như vậy ở độ tuổi như này.
Đúng là bây giờ tuổi trẻ tài cao! Hắn nể lắm.
[...]
A ha, hôm nay thật là một ngày bổ ích! Cô đã dạy cho chú bao nhiêu là kiến thức quan trọng, mong rằng chú có kinh nghiệm thật chắc với bạn giường của mình.
Haha, chuyên gia tâm lí Nguyễn Hoài Ngân...
Cô đứng đánh răng mà mồm cứ cười khà khà làm Kiệt đứng chờ đến lượt ở ngoài phát rùng mình, điện thoại trên tay cậu suýt rơi xuống nếu cậu cầm không chắc.
Con nhóc này cười cái gì mà ghê rợn quá vậy? Hay là con nhóc này lại nghĩ ra được trò gì hay ho để trêu mọi người bao gồm cả cậu?
Thật là...
Tha cậu đi thôi, cậu sợ con nhóc này lắm rồi!
“Anh Kiệt sợ ai cơ?”
Ách, cậu nói ra luôn rồi à? Nhóc này đang đánh răng cơ mà, sao lại chạy ra ngoài này rồi? Nhìn vết thương trên má của Ngân do cái tát của tên bắt cóc gây ra, Kiệt bỗng có chút nhói lòng, chỉ là một chút thôi.
Dù gì cũng là tại Kiệt không trông chừng nhóc con này không cẩn thận nên nhóc mới bị bắt cóc, cái tát trên má kia cũng là lỗi của Kiệt cả thôi.
Kiệt vô thức giơ tay định chạm lên vết thương trên má kia của cô nhưng lại nhận ra mình cao quá, mà chiều cao của Ngân thì...
Cậu ngồi xuống nhẹ nhàng chạm lên vết thương kia, buột miệng hỏi:
“Có