Phụt! Trông chú vậy mà ngây thơ quá đi à...!Hồi xưa chú đáng yêu thật chứ! Đáng yêu đến ngu dốt! Sao chú có thể khờ khạo như vậy kia chứ? Đúng là chưa trải sự đời mà...
Salvia chống cằm, nhìn Ngân, nói:
“Anh ấy là tình đầu của chị”
Ngân không bất ngờ cho lắm.
Nước đi này cô đã đoan được trước rồi.
Câu nói có thể làm cô bất ngờ lúc này là chị Salvia cũng là tình đầu của chú thôi! Mong rằng câu nói đó sẽ không được nói ra, xin đừng nói ra, nhất là từ chú.
[...]
Một tuần sau.
Buổi tối.
Mọi người đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho cô, dù sao cũng là bữa tiệc cuối cùng trước khi trả cô về với gia đình của mình.
Cũng đã được một tháng kể từ khi hắn mang nhóc con này về rồi đấy, thời gian trôi nhanh thật cơ.
Ngân trong bộ váy dạ tiệc, tóc búi cao, tuy không son phấn nhưng hôm nay trông cô xinh đẹp lạ thường làm Kiệt có chút ngỡ ngàng tự hỏi đây có phải là con nhóc nghịch ngợm hàng ngày không, trông hôm nay tao nhã quá!
Mới là con nít mà đã có nhan sắc như vậy, không biết trưởng thành thì sẽ như nào đây.
Mà quên mất xuất thân của cô, cô thân là đại tiểu thư của Nguyễn gia.
Là con gái đầu của vợ cả ông Nguyễn, sau khi vợ cả mất, ông Nguyễn đi bước nữa rồi họ có hai đứa con.
Cũng kể từ lúc này sự hiện diện Ngân trong nhà như vô hình, bị bắt nạt, đối xử, cuộc sống toàn màu hồng của đại tiểu thư Nguyễn gia hoàn toàn sụp đổ từ đây!
Salvia chạy lại chỗ Ngân đang đứng, hết lời khen ngợi:
“Oa, trông em hôm nay giống tiên nữ giáng trần quá đi thôi!”
Ngân cười trừ, không đáp.
Quả thực, nhìn chị Salvia vẫn đẹp hơn cô rất nhiều.
Chị ấy mặc một bộ váy trễ vai, mái tóc màu hạt dẻ xõa ra, thêm một chút son phấn nhẹ nhàng, thật xinh đẹp...
Kiệt và Quang hôm nay bỗng dưng cưng chiều cô hẳn lên, có lẽ vì họ biết từ mai cô sẽ được trả về nơi sản xuất nên đối tốt với cô hẳn.
Anh Kiệt đã không còn những hành động con nít như cướp nửa cục kẹo, lấy mất một gói