"Ngân, tôi cũng đói rồi”
Ừ kệ chú chứ, chú đói đâu liên quan gì đến cô? Chú đói thì phải tự đi tìm thức ăn mới no được, chú cứ đè cô như thế này thì làm sao mà no cho được? Người gì đâu mà kì, đói thì không đi tìm đồ ăn, cứ thích ở đây đè người ta ra mới chịu cơ! Kì quá trời!
“Thế thì chú bỏ cháu ra rồi đi tìm thức ăn đi”
Ồ không, nhóc con ngây thơ của hắn ơi, hắn đã nói như vậy rồi mà sao cô vẫn không hiểu.
Đây là cố tình không hiểu hay thật sự không hiểu đây? Hắn liếm môi, nói:
“Không cần, thức ăn ở ngay trước mặt đây rồi!”
“Hả? Đâu?”
Ngân xoay đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì, làm quái gì có thức ăn nào đâu? Hắn cúi xuống sát mặt cô, ở cái khoảng cách này, môi chạm môi là chuyện rất dễ xảy ra.
“Ngân, thức ăn ở trong mắt tôi đây!”
Ơ, trong mắt của hắn bây giờ là cô mà! Dở hơi, cô đâu phải là đồ ăn! Ngân định đấm cho hắn một phát thì có giọng đùa cợt quen thuộc ở ngoài cửa.
“Chậc, chậc! Mới gặp nhau thôi mà đã muốn làm người ta có em bé rồi, anh hai cũng ghê thật!”
“Anh Quang, mau qua đây xem này!”
Rồi chẳng biết từ đâu, Quang chạy lại đứng ở ngoài cửa, nở nụ cười thích thú và nói:
“Xem ra anh hai không chờ được nữa rồi!”
Anh Kiệt và anh Quang...!Quái gì đây? Hai anh đến từ khi nào thế? Ngân vội đẩy hắn ra, cô ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn bị cô đẩy mạnh quá lăn luôn xuống đất, mãi một lúc sau mới định thần lại và ngồi dậy, giở giọng hờn trách Kiệt và Quang:
“Hai đứa làm hỏng chuyện tốt của anh rồi đấy!”
Kiệt và Quang nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu, nhún vai, nghĩ bụng: tụi em có làm gì đâu!
[...]
Cạch
Ngân đóng cửa phòng tắm, ra ngoài thấy hắn đang nấu ăn trong bếp, còn lại Quang với Kiệt thì biến mất tiêu đâu không biết.
Ngân nhìn xuống, ngại ngùng, biết thế lần sau cô luôn mang một bộ quần áo dự phòng để thay lúc cần thiết, giờ