Biên tập: Măng Cụt
Khương Đại Vĩ gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng bên ngân hàng, với khách quý, chị gái nghe máy cũng rất khách khí, bình tĩnh trả lời: "Thưa quý khách, số tiền này đã được quét vào lúc 19 giờ 27 phút tại khu công thương nghiệp Hướng Bắc."
Công thương nghiệp Hướng Bắc? Đây không phải là công ty Hoắc Kỳ sao? Ông nhớ nơi này cũng không phải vì quen thuộc với nó mà là vì cái tên Hướng Bắc này, đây là tên mà Quách Như Bách đã đặt cho Hoắc Kỳ —— Quách Hướng Bắc, Hoắc Kỳ dùng tên này được năm năm thì đi thủ đô với mẹ, sau đó bị đổi tên.
Ông nghe xong cũng không khỏi cảm khái đôi chút, Hoắc Kỳ thành lập công ty năm hai mươi tuổi, như vậy thì rõ ràng là qua nhiều năm như vậy, thằng bé vẫn nhớ việc này, vẫn nhớ người ba là Quách Như Bách. Ông từng trao đổi với Quách Như Bách, ngỏ ý muốn Quách Như Bách gặp mặt Hoắc Kỳ nhưng Quách Như Bách vẫn luôn không đồng ý.
Ông chú già này của ông quơ cánh tay gầy như que củi, từ chối: "Không cần đâu, chú biết nó sống tốt, sống khoẻ là được rồi, không cần gây thêm phiền phức cho nó. Nó sống trong cái nhà kia cũng không dễ dàng."
Nhưng... sao lại quét tiền ở chỗ của Hoắc Kỳ? Khương Đại Vĩ hỏi lại: "Cái được quẹt là cái có mã?"
Chị gái chăm sóc khách hàng trả lời: "Phải, thưa ngài."
Khương Đại Vĩ nói cảm ơn xong thì cúp điện thoại. Chỉ với vài câu, ông đã chắc chắn đây không phải lừa đảo, là thằng nhóc Khương Yến Duy kia quẹt, mã chi phiếu trong nhà cũng chỉ có thằng nhóc mới biết thôi.
Đầu đuôi câu chuyện thế này, ông và vợ trước- Vu Tĩnh không gắt gao trong việc giáo dục con cái, chuyện tiền bạc cũng không giấu giếm gì thằng bé dù cho nó còn nhỏ. Trong nhà có tiền cũng nói với thằng bé, gầy dựng sự nghiệp gặp trắc trở cũng ôm cổ thằng bé thủ thỉ, "Con trai ngoan, gầy đây tài chính có hơi khó khăn, con có mời bạn thì cũng nhớ tính toán một chút." Sau đó thì Khương Yến Duy lên cấp ba, Vu Tĩnh cũng nói rõ ràng với thằng bé về chuyện tiền bạc trong nhà, những lúc Vu Tĩnh có việc thì Khương Yến Duy sẽ giữ thẻ.
Về sau mặc dù đã kết hôn nhưng thẻ ngân hàng của Khương Đại Vĩ vẫn để chỗ cũ, mật khẩu cũng không đổi, may là Khương Yến Duy không phải đứa bé tiêu xài bậy bạ, mà tiền mặt thằng bé giữ còn nhiều hơn cả số ông có trong tay.
Ông biết Vu Tĩnh có đưa Khương Yến Duy 60 triệu kia, ngoài ra thì lúc ly hôn, Vu Tĩnh còn muốn cho Khương Yến Duy một số tiền gọi là quỹ giáo dục, "Đây là tiền bà cực khổ, khó khăn lắm mới kiếm ra được thì để con trai bà tiêu chứ mắc cái quái gì mà phải để cho con của kẻ nɠɵạı ŧìиɦ?" Ông không cãi lại Vu Tĩnh, với cả khi đó lão nhị cũng chưa ra đời, tình thương cho Khương Yến Duy là một đối một nên nếu bà muốn để số tiền đó cho Khương Yến Duy là cũng được thôi. Vu Tĩnh quản lí tài sản khá tốt nên hẳn là số tiền đó cũng không nhỏ.
Nhưng còn chưa hết, trong tay Khương Yến Duy còn có một khoản tiền khác, đây là tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi gộp lại, tuy rằng không thể so với cái quỹ kia nhưng chắc chắn không ít.
Tính đi tính lại, nói về tiền mặt thì Khương Yến Duy giàu hơn Khương Đại Vĩ nhiều lắm.
Khương Yến Duy có tiền của mình nên cũng sẽ không đòi tiền ai, vì vậy mà Khương Yến Duy cũng yên tâm đôi chút. Nhưng bây giờ đã nhận ra, cái nhà này đã không còn như xưa, người bận rộn trong bếp đã không còn là Vu Tĩnh mà là Quách Sính Đình, thế thì tự nhiên Khương Yến Duy cũng sẽ phải khác thôi —— có lẽ là do cãi nhau lúc chiều! Hẳn là thằng nhóc này muốn trả thù rồi.
Lúc này Khương Đại Vĩ vẫn còn chưa tin rằng Khương Yến Duy dám bỏ ra số tiền kia, cả hai bên ông đều thân quen nhưng không biết vì sao hai người kia lại quen nhau, mà ông nghĩ cùng lắm thì thằng nhóc này cũng chỉ muốn doạ ông thôi. Tuy rằng con số 60 triệu này không đến mức để ông động gân cốt nhưng cũng là một số tiền lớn.
Đầu tiên thì ông gọi điện thoại cho Khương Yến Duy, khi chiều thằng bé chịu ấm ức không ít, không ngờ gọi ba lần, hai lần đầu thì cứ reo nhưng không ai bắt máy nhưng đến lần ba thì tổng đài nói ông đã bị kéo vào sổ đen, không gọi được.
Dù nóng giận không thôi, chỉ có thể gọi cho Hoắc Kỳ.
Ngược với ba lần trước, Hoắc Kỳ tiếp cuộc thoại rất thoải mái, còn gọi ông là anh Khương. Khương Đại Vĩ lập tức hỏi anh: "Có phải là Khương Yến Duy không hiểu chuyện rồi đi tìm chú không? Thằng bé tuỳ hứng, chú thông cảm, để chú chê cười rồi."
Hoắc Kỳ ngập ngừng không nói gì nhưng sau đó thì mở lời, trong câu nói hàm chứa sự tức giận: "Anh à, đó không phải chuyện gì lớn, em là trưởng bối, có xui xẻo em cũng chịu."
Khương Đại Vĩ ngơ ngác, đây là chuyện gì đây? Đến Hoắc Kỳ mà cũng chọc tức mình? Thằng nhóc này!
Khương Yến Duy quẹt thẻ rồi ký một đống chữ rồi mới rời khu bán căn hộ với Chu Hiểu Văn. Chu Hiểu Văn hưng phân hỏi cậu: "Sao sao, quẹt 60 triệu có cảm giác thế nào?"
Khương Yến Duy nhìn y nhếch miệng cười, đáp một chữ: "Sướng!"
Cậu nhìn một đống giấy tờ trong tay rồi cẩn thận đưa cho Chu Hiểu Văn: "Mày giữ giùm tao. Để tao nói mày nghe, cuối cùng thì tao cũng biết cảm giác của mẹ tao khi điên cuồng mua sắm đến chín giờ tối vẫn chưa về ngủ là thế nào rồi, tiêu tiền của ba tao con bà nó sướng dã man! Sướng sướng sướng! Mấy chuyện ấm ức hồi chiều bay đi đâu hết ráo luôn!" Cậu vừa nói vừa quơ tay quơ chân như đang trút giận.
Chu Hiểu Văn ước ao, hiếm khi nói mấy lời này khi tỉnh táo: "Ê ba tao cũng có tiền, ông ấy cũng nɠɵạı ŧìиɦ quanh năm, mày nói thử coi tao có nên tìm cơ hội quét một lần 60 triệu giống mày không, chắc là sướng chết mất!"
Câu tiếp theo của Khương Yến Duy đã gϊếŧ chết ý nghĩ này của y: "Mẹ mày truy sát mày nửa đời đó con."
Ở nhà Chu Hiểu Văn, tất cả tiền đều do mẹ y giữ, mẹ y là tổng giám tài vụ của tập đoàn, bà còn nói "Chồng con gì đó cũng không bằng tiền." Vì vậy dù cho Chu Lập Đào có chơi ra hoa thì cũng không dám có con riêng, còn Chu Hiểu Văn, dù đã mười tám tuổi nhưng y vẫn không biết mười vạn tệ có mùi như thế nào.
Nói về mẹ y, Chu Hiểu Văn lập tức tỉnh táo trở lại, y thở dài, bắt đầu nghĩ cách cho Khương Yến Duy: "Ba mày biết rồi điện mày quá trời, chắc về rồi thì không còn dễ ăn nữa đâu."
Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s mangcutnhohouse.wordpress.com
Khương Yến Duy không để ý, "Sao cũng được, dù gì khi tao nghe lời thì ông ấy cũng đâu có thương tao, bây giờ hẳn là càng ngày càng ghét tao, càng ngày càng thấy tao dở tệ đi ha. Có Khương Yến Siêu rồi thì tao có là cái đếch gì chứ!" Nói đến đây, Khương Yến Duy thấy có hơi mất mát, cậu cúi đầu nở nụ cười tự giễu sau đó lại quyết định, "Dù có thế nào thì cũng đừng nghĩ đến việc bắt tao phun tiền ra! Mẹ tao nói đúng, mắc gì phải cho con khỉ kia. Mà nếu phải cho thì tao thà quăng xuống nước còn hơn."
Chu Hiểu Văn lo cho cậu vô cùng, "Nếu không thì mày qua chỗ khác ở đi, đừng gặp bọn họ, lỡ như đánh nhau thì làm sao bây giờ? Đầu mày còn chưa khỏi nữa."
Khương Yến Duy lập tức đáp: "Không sao, ông đây không lo cái này đâu Thành.", cậu vỗ vai Chu Hiểu Văn, "Mày về đi, tao phải về bệnh viện rồi."
Nói xong thì cậu chạy ra ngoài, Chu Hiểu Văn không nhịn được lớn giọng nói với phía sau: "Ê, chắc là ba mày đang chờ mày đó."
Khương Yến Duy vung tay với y, "Biết rồi."
Lên xe rồi, Khương Yến Duy mới thu lại nụ cười trên gương mặt, không phải cậu không biết ba cậu đang chờ mà là có trốn cũng vô dụng thôi, đến nhà Chu Hiểu Văn càng không có tác dụng gì, nếu ba đã muốn tìm cậu, chỉ cần cậu còn ở thành phố này thì e rằng dù là ai cũng không chứa chấp nổi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Khương Yến Duy bất giác hiện ra một khuôn mặt điển trai, tâm trạng cậu vốn đang trầm xuống nhưng giờ lại đang kích động không thôi.
Cậu không biết sao mình lại nghĩ đến Hoắc Kỳ nhưng mà cũng đúng, với tâm thế hôm qua của Hoắc Kỳ thì dường như y cũng không sợ ba cậu. Nhưng bọn họ lại không thân nhau, nếu không thì cậu cũng có thể đến đó cọ cơm mấy ngày rồi.
Nhưng rất nhanh sau, Khương Yến Duy đã bác bỏ ý định này, vẫn là đừng nghĩ đến gương mặt đó nữa thì hơn, người ta đã giúp cậu hai lần rồi, tuổi cậu thì nhỏ, lại không kiềm chế được cảm xúc, thua kém quá xa.
Không đọc ở trang reup!
Khương Yến Duy vội lắc đầu, xoá bay hình ảnh người đẹp đi, rồi lại nghiêm túc tự hỏi, lát nữa cậu phải làm thế nào đây? Chắc chắn ba cậu sẽ nổi trận lôi đình, nếu cậu không chịu nộp tiền thì có phải cậu sẽ không trở thành đứa trẻ không có nhà không? Vậy cậu nên trọ ở trường ôn Đại học hay đi tìm mẹ? Đâu đâu cũng là