Editor: Măng Cụt
Dù sao Khương Đại Vĩ cũng là người hơn bốn mươi tuổi, đợi đến giữa trưa đã không chịu được nên đành trở về, trước khi đi cũng không thấy Khương Yến Duy chui ra. Khương Đại Vĩ đến cạnh cậu, cách chăn nói mấy câu, đại loại là ba về nghỉ một chút, lát nữa sẽ đem cơm trưa cho con.
Khương Yến Duy không trả lời, giả bộ ngủ.
Một lát sau, có người tới, nhưng không phải là Khương Đại Vĩ mà là Chu Hiểu Văn.
Nhất Trung tan học lúc 12 giờ, 2 giờ chiều vào tiết, tên này chắc chắn đã trốn tiết cuối.
Việc đầu tiên Chu Hiểu Văn làm sau khi vào cửa là lôi Khương Yến Duy từ trong chăn ra ngoài, nghiên cứu dáng vẻ trì độn như có hai cân đĩa trên đầu của cậu lúc lâu, đưa tay sờ sờ, sau đó nói: "Y như cương thi, chắc chưa ngốc đâu ha."
Khương Yến Duy tâm tình không tốt, lườm nguýt nhìn y. Chu Hiểu Văn thấy vậy đã biết không có chuyện gì, đặt mông ngồi ở trên giường bệnh, tám nhảm với cậu, "Hôm qua mày làm tao sợ muốn chết, tao cứ nghĩ là mày muốn gϊếŧ Quách Sính Đình đó."
Khương Yến Duy dựa vào tường, "Tao cũng muốn gϊếŧ con mẹ đó lắm đây" Bây giờ cậu thấy Quách Sính Đình như thấy địch, gặp một lần muốn đánh một lần. Nhân tiện chất vấn Chu Hiểu Văn: "Ông đây đi đánh nhau, từ đầu đến cuối mày chỉ biết đứng nhìn thôi là sao hả?"
Thật ra chuyện này cũng làm Chu Hiểu Văn rất tức giận, vì vậy buổi trưa mới trốn tiết ra đây, "Con khỉ khô!" Y nói một câu phủ định, "Lúc đó ba mày ôm mày xông ra ngoài, tao theo không kịp nên mới đứng trước mặt hai mẹ con kia báo cảnh sát, nói là mẹ kế gϊếŧ con riêng, mặt hai bả đều bị doạ trắng. Tao đang tính làm sao cho đến mày tỉnh lại thì không thấy hai người đó đâu nữa."
Khương Yến Duy nhấc mi, Chu Hiểu Văn nói tiếp: "Ai ngờ lúc cảnh sát đến, hỏi ba mày tình huống thế nào, ổng nói là vợ sau đánh nhau với con trai, hai bên đều có thương tích không chết, là người trong nhà xích mích nên tự giải quyết được. Má nó, biết vậy tao đã nói trước với Trương Phương Phương một tiếng." Trương Phương Phương là bạn cùng lớp bọn họ, ba cô là người đứng đầu cục cảnh sát.
Khương Yến Duy ồ một tiếng, Khương Đại Vĩ đã nói vậy, chuyện này tất nhiên không thể tức giận. Quách Sính Đình hay là Vương Sính Đình cũng không thành vấn đề, vấn đề là ba cậu, ba cậu muốn gia đình hài hòa, cho dù là đầu cậu bị đập cho thủng một lỗ thì cũng là chuyện tranh cãi trong nhà tự giải quyết, không cần đến cảnh sát.
Cậu nằm suy nghĩ một hồi, cậu... vẫn là có chút trách ba mình. Trách ông quá trớn ly hôn làm chuyện sai lầm, còn trách ông không đủ yêu cậu, chia tình yêu của cậu cho tiểu tam, cũng chia cho nhóc con mới đẻ, dư lại bao nhiêu mới dành cho cậu.
Chu Hiểu Văn thấy cậu không nói lời nào, sợ cậu luẩn quẩn trong lòng, "Vậy bây giờ mày tính sao? Hai người kia tâm cơ, ba mày lại đi làm cả ngày, nếu không trước mắt mày tránh bọn họ chút đi."
Khương Yến Duy muốn nói dựa vào cái gì mà ông đây phải tránh nhưng mà má nó, lời này không thể nói ra miệng, chỉ là nghĩ trong đầu. Đó là nhà người ta, Quách Sính Đình là nữ chủ nhân, không liên quan gì với cậu. Cậu nói: "Không về, kiếm chỗ khác ở."
Chu Hiểu Văn nhích lại một chút, sau đó nói, "Nhà tao nè, không có ai hết. Nếu không thì đến nhà ngoại mày đi."
"Không được, ba tao sĩ diện, ổng sẽ không cho ở nhà mày." Về phần nhà ngoại, Khương Yến Duy cũng bác bỏ, "Ông bà tao ở cùng với cậu, tao đến lại làm phiền bọn họ, kiếm đại chỗ nào gần trường là được rồi."
Chu Hiểu Văn giận ghê gớm, "Chuyện này là sao? Con mẹ nó, nếu tao mà kết hôn, tao nhất định sẽ không đi sai đường, trừ mẹ tụi nhỏ ra thì tao sẽ không yêu ai. Tao sẽ đối xử tốt với mấy đứa nhóc, mỗi ngày bỏ ra chút thời gian chơi cùng tụi nó, mua cho tụi nó đồ chơi, ký tên vào bài thi tụi nó, tao... Tụi nó muốn cái gì tao cũng sẽ cho."
Chu Hiểu Văn lải nhải dong dài, đầu Khương Yến Duy lại trống rỗng. Cậu cảm thấy kết hôn sinh con là chuyện rất rắc rối, đây không phải là nghi ngờ Chu Hiểu Văn mà là thực tế. Lời nói ra như thả ra rắm, mùi thối bay đi liền vô dụng. Một năm trước ba cậu vẫn còn trong giới trượng phu gương mẫu đấy thôi, không đi lệch đường, còn chơi cùng cậu, yêu cầu gì cũng đáp ứng, nhưng bây giờ cũng đâu còn như vậy nữa phải không?
Gia đình tranh cãi cái chó má, vỡ đầu cũng là gia đình tranh cãi, có phải chỉ cần lần tới không làm cậu chết thì cũng là gia đình tranh cãi đúng không!?
Trong lòng cậu như có lửa vây quanh, không phải kiểu đụng một cái là bùng nổ như trong quá khứ mà là kiểu chậm rãi bốc hơi, cậu có cảm giác nếu cứ thế này thì một ngày nào đó cậu sẽ nổ tung mất.
Đệch mẹ nó chứ nɠɵạı ŧìиɦ với tiểu tam.
Chờ đến chiều, Khương Yến Duy sẽ nói việc muốn ở lại chỗ cạnh trường học, cậu cứ nghĩ ba mình ít nhiều gì cũng khuyên một chút. Ai ngờ ba cậu chỉ nghĩ nửa phút đã nói: "Cũng được, ba sẽ mua căn hộ nào đẹp đẹp gần đó cho con, cử luôn một bảo mẫu kiêm tài xế, một tuần ba sẽ qua đó ở cùng con vài ngày."
Ông nói chuyện, Khương Yến Duy lạnh lùng nhìn ông như cũ.
Trên khuôn mặt mập mạp của Khương Đại Vĩ tràn đầy nụ cười lấy lòng, ông thật sự cũng không có cách nào. Hôm đánh nhau, Quách Sính Đình không rảnh lo chuyện trong nhà, Khương Yến Siêu viêm phổi, phải nằm viện. Đứa trẻ còn nhỏ nhất định phải có mẹ toàn tâm làm bạn, nếu Khương Yến Duy ở đó thì chắc chắn hai bên đều không yên.
Ban đầu ông còn không biết làm sao để nói chuyện với Khương Yến Duy, ông không mở miệng được. Phòng đứa nhỏ bị đập, bây giờ lại muốn nó ra ngoài ở, đừng nói Khương Yến Duy, ngay cả ông cũng không chịu nổi. Lựa chọn đâu phải chuyện dễ dàng, so với Khương Yến Siêu thì dù sao thân thể Khương Yến Duy cũng khỏe mạnh hơn, tuổi cũng lớn hơn, một bên là vấn đề về tình cảm, một bên là vấn đề về tính mạng nhưng cuối cùng thì người ông thiên vị vẫn là kẻ yếu.
Ông lặp lại như buổi sáng: "Yến Duy, ba yêu con."
Nếu như lòng Khương Yến Duy lúc sáng sớm là tro nguội thì bây giờ nó chỉ là một tia lửa, cậu cảm thấy mọi việc không nên diễn ra như vậy, không phải sau khi đề xuất thì ba cậu nên bác bỏ sao? Cứ coi như là muốn tôi đi thì ít nhất ông cũng phải giả bộ níu kéo tôi một chút chứ, hoặc là ông vờ nói mấy câu không nỡ cũng được, tại sao lại quyết đoán như vậy, có phải là đã sớm muốn tôi đi rồi hay không.
Chút nhẹ nhàng như mây gió khi nói chuyện phiếm với Chu Hiểu Văn (dù chỉ là bề ngoài) đã hoàn toàn biến mất, cậu có cảm giác mình muốn phun trào đến nơi, dựa vào cái gì nha!?
Khương Đại Vĩ có tâm ở cùng cậu, nhưng đáng tiếc lão nhị cũng đang trong trong bệnh viện, ông phải nhanh nhanh đến xem. Đợi một chút liền đứng lên, vỗ vai Khương Yến Duy, bảo cậu ngoan ngoãn ăn cơm, thuận tiện nói, "Căn phòng ở tầng ba dời lên sân thượng được không?" Chuyển ra ngoài cũng không phải không trở lại, cuối tuần cũng phải về.
Khương Yến Duy không nhúc nhích, "Sao cũng được"
Hình như tâm trạng Khương Đại Vĩ đã tốt hơn lúc sáng một chút , "Được, vậy ba làm theo ý con. Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là tiệc đầy tháng em trai con, con có muốn mời bạn đến chơi không? Ba chuẩn bị sẵn cho con nha?"
Mấy ngày nhà có tổ chức lễ tiệc đều sẽ chừa cho cậu một phòng khách nhỏ để cậu mời bạn tới, lần này cũng vậy.
Khương Yến Duy nén giận, xem như không có chuyện gì nói: "Vâng, vẫn là nhóm trước, tầm mười mấy người."
Tiệc đầy tháng? Thử một chút xem!
Hoắc Kỳ bận bịu cả ngày, đến tận chín giờ mới ăn vào cơm tối, công trường điều kiện đơn sơ, nhiều nhất cũng chỉ được một bát mì xào tương và hai đĩa rau trộn.
Mà anh cũng không quan tâm điều này cho lắm, đưa tay mở một nút áo, cầm đũa khuấy khuấy rồi bắt đầu ăn. Với tốc độ này thì ăn hết một bát mì cùng lắm cũng chỉ mất năm phút.
Đây là lần đầu trợ lí Bành Việt thấy Hoắc Kỳ ăn với tốc độ này nên cũng sợ hết hồn. Y biết thân phận Hoắc Kỳ là kiểu dậm chân một