Editor: Măng Cụt
Khương Đại Vĩ dỗ con trai xong còn phải đi giải quyết một đống việc.
Chuyện bất ngờ tối nay làm tiệc đầy tháng trở nên lúng túng nhưng nếu kết thúc một cách qua loa thì lại quá khó coi. Khương Đại Vĩ vỗ vai con trai, thương lượng: "Tắm rửa, thay quần áo rồi xuống dưới lầu đi. Ba biết con không thích Quách Sính Đình nhưng có thể cho ba chút mặt mũi không, làm cho họ tưởng nhà chúng ta không có chuyện gì, được không con?"
Thật ra Khương Yến Duy không tình nguyện lắm nhưng vẫn còn đang mềm lòng, còn thêm ánh mắt kì vọng của ba, không đi thì lại dường như không có nghĩa khí lắm, vì vậy cậu cũng không làm khó dễ, gật đầu đồng ý, theo đó cũng nói ra ranh giới cuối cùng của mình: "Con không muốn gặp Quách Sính Đình."
Như này đã là không tệ rồi, nếu đã mở miệng nói với Khương Đại Vĩ như thế, ông cũng không thể không đồng ý. Ông gật đầu: "Được, vậy con đi với ba với vòng, rất nhiều chú bác, ông lớn muốn gặp con."
Khương Đại Vĩ vừa ra ngoài, Khương Yến Duy đã đặt mông ngồi lên giường, nệm nảy lên trong giây lát. Phòng này đã sửa qua rồi, đồ bên trong hầu như đều thay đổi, thoạt nhìn bên ngoài thì không có sai nhưng bên trong lại có thứ sai không chịu được- cái giường vốn mềm mại có thể đưa cậu vào giấc ngủ đã biến mất, cậu ngủ quen rồi, lạ giường sẽ không ngủ được.
Cậu bước tới tủ quần áo, thuận tay mở ra xem thử, thấy toàn bộ quần áo của mình đều treo ở đây. Có lẽ là lần đập phá ngày ấy, những đồ vật chưa bị hỏng đều bị đem cất vào đây. Cậu vơ lấy áo quần, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đến lúc đã chuẩn bị xong rồi, thật ra thì vẫn éo muốn đi, phiền!
Cậu đi quanh phòng hai vòng, tự thuyết phục chính mình— Khương Yến Duy, mày xuống không phải vì Quách Sính Đình mà là vì ba mày; Khương Yến Duy, mày là đàn ông, mày nói thì phải giữ lời; Khương Yến Duy, oan ức nhất thời, vui sướng cả đời,... Lúc này, cậu mới đẩy cửa ra ngoài, không ngờ lại thấy ngay cầu thang có người.
Đứng từ xa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn, dáng người chuẩn đét, vai rộng eo nhỏ, lưng chắc, chân dài! Đang đứng ngay cầu thang, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới.
Có điều cũng không thể quên trọng tâm của vấn đề, đây là tiệc rượu, không ai lại tuỳ tiện lên tầng hai nhà cậu, đây là việc riêng tư. Hơn nữa quan trọng nhất là cậu không biết người này.
Từ nhỏ là Khương Yến Duy đã lớn lên trong vòng bạn bè của ba, ngoại trừ những bé nhỏ dưới ba tuổi là cậu không nhớ thì không có ai là cậu không quen. Mà người này, Khương Yến Duy híp mắt, trong vòng này cũng không có ai— dáng người này cũng quá đẹp rồi. Người đàn ông này ngon như vậy, nếu cậu đã nhìn qua rồi thì chắc chắn sẽ nhớ.
Trong lúc nhất thời, đầu Khương Yến Duy suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là tên trộm tiền trên TV hay nói gần đây, hay là tình nhân của mụ già Quách Sính Đình, thật là không có cái nào nghe bình thường.
Tuy rằng cậu khó chịu Quách Sính Đình nhưng đây là nhà cậu, cậu cũng có trách nhiệm.
Có điều cậu cũng định xông lên vừa phòng vệ vừa đánh nhau, ít nhất thì người kia cũng phải cao hơn cậu mười lăm xentimet, cậu không đánh lại đâu. Cậu lén lút lùi về sau, sờ điện thoại, chuẩn bị gọi Chu Hiểu Văn viện cứu trợ.
Không ngờ rằng chỉ mới lui một bước mà người kia đã quay đầu qua.
Khương Yến Duy... Khương Yến Duy vừa nhìn đã choáng váng.
Trời ơi, sao mà người này đẹp trai quá vậy! Mày kiếm mắt sao, còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi mà ngày ngày Trương Phương Phương liếm màn hình nhiều lắm, có lẽ là phản ứng sinh lí, cậu sửng sốt một chút.
Nhưng lần này không phải do hiệu ứng thị giác, người ta đang đi tới đây. Tướng đi hiên ngang, thoạt nhìn không phải là người muốn làm chuyện xấu, ngược lại làm Khương Yến Duy sinh ra ảo giác dường như đây là địa bàn của anh ta.
Cậu quay đầu muốn chạy nhưng đã muộn rồi. Anh ta vỗ vỗ vai cậu, cậu muốn phản kháng nhân tiện kêu người đến giúp nhưng không biết lại làm sao mà lại bị người ta vòng tay qua ôm vào lòng, không nhúc nhích được, cái tên này bịt kín miệng cậu rồi.
Khương Yến Duy là đường đường là con trai, lần đầu tiên bị người ta dùng động tác này "sỉ nhục", quan trọng nhất là người ta vừa thấy cậu đã động thủ, có thể hình dung ra đây là một tên bại hoại, đã uất ức lại thêm phiền muộn. Tay cậu không cử động được nên thẳng thắn nhấc chân lên đá, không ngờ người ta cũng động chân, trực tiếp lấy đầu gối kẹp mông cậu.
Dù không đau nhưng đây cũng là cái mông của tiểu gia nha! Mắt Khương Yến Duy mở to ra, trong miệng phát ra tiếng ưm a không rõ, hận không thể quay đầu đấm vỡ mồm tên kia.
Sức của người này rất lớn, vùng vẫy cũng không có được ôm lỏng ra chút nào nhưng không ngờ lại chịu nói chuyện, "Yến Duy đúng không? Đừng nghịch, tôi là bạn ba cậu."
Khương Yến Duy ngẩn người, sau đó lại cảm thấy người này đang nói dối, làm gì có bạn nào vừa đến nhà người ta đã động thủ, càng ưm a dữ dằn hơn.
Đối phương hiển nhiên là không làm gì được cậu, thằng nhóc này vùng vẫy như con cua đồng, tay chân mồm miệng gì anh cũng đã dùng hết rồi, bây giờ chỉ có thể dùng đòn sát thủ: "Không phải là không muốn xuống sao, bên dưới đang ầm ĩ thì sao mà xuống đúng không, như vậy là không có lập trường, rất mất mặt đó, hơn nữa cậu cũng không muốn giúp mẹ kế mà, không phải sao?"
Khương Yến Duy vùng vẫy nhẹ hơn, đối phương nói tiếp, "Có cách mà khi cậu xuống dưới, người khác khen cậu, còn có thể làm bẽ mặt Quách Sính Đình, muốn biết không?"
Khương Yến Duy dần ít vùng vẫy.
Lúc này người ấy mới hài lòng, xác nhận lại với Khương Yến Duy, "Tôi nói cách đó cho cậu, cũng thả lỏng tay ra, nhưng cậu không thể la lên đâu đó."
Khương Yến Duy đúng là vì chuyện này mà phát sầu, cậu vừa làm ầm ĩ như vậy, lấy chân giẫm lên mặt Quách Sính Đình mấy nhát, không dễ gì xả giận được, cho dù là bây giờ xuống vì ba cậu nhưng đây là tiệc rượu của con trai Quách Sính Đình, xuống thì không phải là lấy lại mặt mũi cho ả sao. Cho nên cậu mới buồn bực không muốn đi như vậy.
Hơn nữa quan trọng là người này vốn không phải tên trộm hay người tình của Quách Sính Đình gì cả, nếu không là đã một chưởng đánh cậu ngất xỉu, tội gì phải phiền toái như vậy. Đương nhiên là Khương Yến Duy cũng không tin trăm phần trăm, cậu hơi cảnh giác, cẩn thận gật đầu.
Người này cũng cẩn thận không kém, không phải là bỏ cậu ra ngay lập tức mà là từ từ dời tay đang bịt miệng cậu ra một chút. Sau đó thấy dường như Khương Yến Duy cũng hợp tác, không kêu người đến nên mới dần buông lỏng tay ôm cậu ra.
Khương Yến Duy vừa được thả đã nhảy về phía trước, quay đầu, đối diện với anh: "Cách gì?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, thị giác của Khương Yến Duy bị tấn công lần nữa, trời ơi, người này cũng quá ngon rồi. Vừa đẹp trai, vừa khí khái mà không yểu điệu, sao mà ba cậu lại có thể quen người này cơ chứ?
Có điều cậu vẫn không quên chuyện chính, cau mày định nhắc nhở thì nghe người đàn ông này nói mấy câu.
Khương Yến Duy nhíu mày, "Làm sao có thể, chịu nhận lỗi sao, tiểu gia không sai, dựa vào cái gì chứ. Cái này mà anh cũng gọi là cách sao? Không phải anh thật sự là... Quách Sính Đình..." Hai chữ còn lại cậu còn cẩn thận chưa nói ra.
Đối phương đáp, "Tôi đảm bảo có hiệu qua."
"Anh là ai, tôi tin anh? Lại nói, anh dựa vào đâu mà nghĩ ra cách này cho tôi?" Khương Yến Duy đánh giá anh, cảm thấy mình chưa từng gặp người này.
Đối phương chầm chậm nói vài chữ, "Tôi là Hoắc Kỳ."
Đọc truyện tại truyenwiki1.com mangcut2211 và Wordpress mangcutnhohouse.wordpress.com
Anh vừa dứt lời, mắt Khương Yến