Diệp Thánh Sinh không hiểu đối phương nói cái gì.
Cô nhíu mày, hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Mộ Dung Kỳ nhìn cô, đang định nói tiếp, Diệp Hân Nhiên chạy tới nói: “Chú ba Mộ Dung, đừng doạ cháu dâu cháu, cô ấy là lần đầu tiên đến đây."
Đôi mắt của Mộ Dung Kỳ rơi vào đứa trẻ, hỏi: “Cháu gọi cô ấy là gì?”
“Cháu dâu, cô ấy là vợ của Tiểu Triệt.
Bây giờ cô ấy có em bé, đừng hà khắc với cô ấy, chú sẽ làm đứa bé trong bụng cô ấy sợ.”
Mộ Dung Kỳ “…”
Lại nhìn Diệp Thánh Sinh, anh im lặng.
Cho nên cô cùng Cung Hàn thật sự không có loại quan hệ đó?
Anh gật đầu nói: “Xin lỗi, là tôi nhìn lầm.”
Anh xoay người rời đi.
Diệp Thánh Sinh nhìn bóng lưng của anh, trong đầu đột nhiên có chút mơ hồ ký ức.
Như thể cô đã nhìn thấy anh ta trước đây?
Diệp Hân Nhiên ôm con mèo, nắm tay Diệp Thánh Sinh: “Đi thôi, chúng ta trở về phòng.”
“Ừm.”
…
Đêm đó, Diệp Vân Triệt trở lại nhà cũ.
Anh không thấy cô, sau khi hỏi ba, mới biết cô đã theo mẹ đến nước E.
Buổi tối trở về phòng, biết được chênh lệch múi giờ giữa nước E và đây, anh bấm số của Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh đang được một người hầu mặc quần áo.
Lát nữa cô sẽ theo mẹ chồng đến dự tiệc đính hôn của Cung Hàn.
Thấy điện thoại bên cạnh đổ chuông, cô giả vờ không nghe thấy.
Diệp Vân Triệt gọi mấy lần liên tục, đầu dây bên kia không bắt máy.
Cảm thấy bất lực, anh gửi cho cô một tin nhắn.
Diệp Vân Triệt: [Em ở bên đó chú ý tới sức khỏe.]
Diệp Thánh Sinh liếc nhìn điện thoại, nhưng không trả lời.
Diệp Vân Triệt: [Khi nào em trở về?]
Diệp Thánh Sinh vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
Diệp Vân Triệt: [Chơi trước đi, nói với anh khi em trở lại, anh sẽ đón em ở sân bay.]
Diệp Thánh Sinh rất khó chịu, cầm lấy điện thoại tắt đi.
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào của một đứa trẻ truyền đến: “Cháu gái, cháu chuẩn bị xong chưa? Chị dâu và mẹ đang đợi cháu.”
Cô mặc một chiếc váy phong cách hoàng gia, đi về phía Diệp Hân Nhiên.
Một nhóm người lên xe đi tới Mộ Dung gia.
Diệp Thánh Sinh của ngày hôm nay chỉ là một vai phụ nhỏ, không nổi bật giữa đám đông.
Trước mặt những người xa lạ, cô ấy trầm lặng, không có cảm giác tồn tại.
Cung Hàn là nhân vật chính của ngày hôm nay, mặc một bộ lễ phục sang trọng, nho nhã và đẹp trai, khi anh đến nhà Mộ Dung, anh nổi bật giữa đám đông.
Nhưng không ai chú ý rằng ánh mắt của anh luôn rơi vào Diệp Thánh Sinh trong đám đông.
Đôi khi anh tự hỏi tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình bù nhìn hoàng gia do nhà Mộ Dung kiểm soát.
Tại sao anh thậm chí không thể tự quyết định cuộc hôn nhân của mình.
…
Biết tin nhà họ Cung sắp đến, nhà Mộ Dung đã ra đón.
Diệp Thánh Sinh đi theo mẹ chồng, khi trưởng lão hai nhà chào hỏi, đứa trẻ bên cạnh đột nhiên kéo tay cô.
Diệp Thánh Sinh quay đầu nhìn cô.
Cô bé ra hiệu: “Cháu dâu, đi với cô vào nhà vệ sinh.”
Diệp Thánh Sinh vội vàng nhìn mẹ chồng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đưa cô út vào nhà vệ sinh."
Mẹ Diệp gật đầu: “Đi đi, đừng chạy xung quanh a.”
“Con biết rồi.”
Tránh đám đông, Diệp Thánh Sinh đưa Diệp Hân Nhiên đi vệ sinh.
Nhưng mà cô bé tựa hồ là cố ý, trực tiếp dẫn cô vào hoa viên xinh đẹp của Mộ Dung gia, vừa đi vừa nói:
“Đi kiếm chút gì ăn đi, chúng ta sẽ không đi theo bọn họ.
Ta dẫn cháu đi chơi, bên kia rất nhiều hoa, rất đẹp.”
Diệp Thánh Sinh nhíu mày: “Chúng ta chạy ra ngoài chơi, bọn họ sẽ lo lắng.”
Khu vườn này giống như một mê cung, quanh co khúc khuỷu đi hơn mười phút mới tới.
“Chaus dâu nhìn xem, hoa hồng trên vách tường không phải rất đẹp sao?”
Cô gái nhỏ vui mừng kêu lên, chỉ vào đóa hoa hồng đang nở rộ trên vách tường trước mặt.
Diệp Thánh Sinh nghĩ nó thực sự rất đẹp.
Màu đỏ thuần khiết, từng bông hoa rực rỡ khiến người ta không khỏi muốn giơ tay chạm vào.
Thấy mục đích đã đạt được, cô gái nhỏ cười ranh mãnh rồi bỏ chạy.
Trong nháy mắt, Diệp Thánh Sinh đã không tìm thấy cô.
Cô bận rộn tìm kiếm cố bé.
Tìm hồi lâu cũng không thấy, nhưng cô