Diệp Thánh Sinh trằn trọc mãi không ngủ được, lúc nào cũng lấy điện thoại ra xem đi xem lại ảnh của anh.
Cuối cùng đến mười hai giờ, cô không nhịn được bấm số của Diệp Vân Triệt.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói dễ chịu, từ tính của người đàn ông vang lên.
Diệp Thánh Sinh trốn ở trong chăn, cắn cánh tay nghẹn ngào nói:
"A Triệt, em nhớ anh."
Diệp Thánh Sinh muốn ở bên cạnh Diệp Vân Triệt, muốn gặp anh ấy ngay lập tức.
Tưởng tượng lại được anh ôm ngủ mỗi đêm như trước đây.
Diệp Vân Triệt che điện thoại, nhìn Thư Vũ.
"Anh ra ngoài nghe điện thoại."
Thư Vũ lập tức giả mù, tiếp tục kêu to:
"A Triệt, đừng đi, A Triệt, em cái gì cũng không nhìn thấy, đừng rời xa em."
Diệp Vân Triệt nói: "Anh ở ngay cửa."
Khi hắn ra khỏi phòng bệnh, liền hỏi: "Em ở đâu?"
Nghe thấy tiếng kêu của Thư Vũ, trong lòng cô lại dâng lên nỗi đau không giải thích, mặc dù quan tâm nhưng vẫn giả vờ không sao.
"Em đang ở trường học."
Cô chua chát nói: "Vậy anh chăm sóc cô ấy đi, em cúp máy."
"Em đi ngủ sớm...!Thư Vũ."
Diệp Vân Triệt còn chưa nói xong, đã thấy Thư Vũ xuống giường, mò mẫm tìm bên ngoài.
Thấy cô sắp ngã xuống đất, Diệp Vân Triệt vội vàng tiến lên đỡ.
Thư Vũ lập tức ôm chặt lấy Diệp Vân Triệt, vừa khóc vừa kinh hãi hét lên.
"A Triệt, A Triệt đừng rời xa em! Hiện tại em chỉ có anh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ có anh bên cạnh, em mới cảm thấy an toàn.
A Triệt ôm em, em rất sợ!"
"Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không bỏ rơi em."
Diệp Vân Triệt quên cúp điện thoại, đút điện thoại vào trong túi, mang theo Thư Vũ trở về phòng bệnh.
Trong ký túc xá, Diệp Thánh Sinh đang ở trong chăn chủ động cúp điện thoại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Chú của cô đã trở thành người khác!
Anh rất dịu dàng khi ở bên Thư Vũ.
Anh đối xử với bất kỳ người phụ nữ nào cũng như vậy.
Chẳng trách anh không muốn cô có con.
Ra là sợ sau này để lại phiền phức.
Diệp Thánh Sinh cuộn người lại, hai tay ôm bụng, nghĩ rằng mình có con rồi, nhưng chú không cần cô, cô tuyệt vọng đến mức cô không biết phải làm sao.
Cô đưa tay lên miệng cắn chặt, cố gắng không để mình khóc.
...
Ngày hôm sau.
Cuối cùng sau khi vượt qua kỳ thi, cô nhận được cuộc gọi từ anh.
Diệp Thánh Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không muốn trả lời.
harry potter fanfic
Nhưng cuối cùng vẫn nghe.
Ở đầu bên kia của điện thoại, người đàn ông hỏi: “Sao lâu quá không trả lời?"
Diệp Thánh Sinh nói đầy oán giận: "Em không nghe thấy, có chuyện gì vậy?"
Ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.
Diệp Vân Triệt cũng nghe thấy, nhưng anh không quan tâm, bình tĩnh nói: "Hôm nay em đi đón Thư Vũ xuất viện..."
"Vân Triệt, anh đừng nhắc tới người đó nữa được không? Tôi biết hai người bây giờ không thể tách rời, nhưng tôi đã không làm phiền, tại sao anh còn nhắc đến cô ta với tôi."
Diệp Thánh Sinh không khỏi mất bình tĩnh.
Trước đây cô chưa bao giờ dám nổi giận với anh, nhưng lần này cô không thể kiểm soát bản thân.
Cô tức giận, rất tức giận.
Tiếng gầm của cô cũng khiến người đàn ông mất bình tĩnh.
"Diệp Thánh Sinh, cánh của em cứng rồi phải không? Em nghĩ như thế nào mà dám nói chuyện như vậy."
Diệp Thánh Sinh muốn phản bác, cách đó không xa, một chàng trai tao nhã, mặc áo sơ mi trắng đi về phía cô với nụ cười như gió xuân.
"Học muội..."
Thanh âm ngọt ngào, như ve kêu trong gió mùa