Thư Vũ nhìn Diệp Thánh Sinh vẻ mặt hận ý, biết hôm nay nhất định không thoát được, nhưng cô ta không thỏa hiệp.
Cô là đại tiểu thư nhà họ Thư, xuất thân cao quý, cớ sao lại phải quỳ gối.
Đầu óc quay cuồng, Thư Vũ nghĩ cách để tự cứu mình.
Đột nhiên nghĩ đến Diệp Vân Triệt, liền hét lên với Diệp Thánh Sinh:
“Diệp Thánh Sinh, nếu Diệp Vân Triệt biết cô đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không tha thứ cho cô.
Bất luận thế nào, Diệp Vân Triệt nợ tôi một ân tình, mau thả tôi ra.”
“Còn nữa, cô thì liên quan gì đến người đàn ông này? Nếu cô để Diệp Vân Triệt biết, anh ấy sẽ không để cô yên đâu!”
"Sắp chết rồi còn mơ mộng sao!”
Cô nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
“Ném cô ta vào hầm rắn cho tôi.
Tôi muốn xem được trăm con rắn quấn lấy cảm giác sẽ tuyệt thế nào."
Còn dám đề cập đến Diệp Vân Triệt.
Cô là người đã chết một lần, chết cô còn không sợ lại đi sợ Diệp Vân Triệt sao?
Từ giờ trở đi, cô sẽ từ từ tra tấn người phụ nữ này cho đến khi cô ta không còn hình dạng, sau đó điều trị vết thương cho cô ta, đồng thời giao chứng cứ tội ác của cô ta cho cảnh sát.
Khi đó, cô ta sẽ phải ngồi tù phần đời còn lại.
Mộ Dung Kỳ không ngờ cô gái nhỏ này lại có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.
Anh yêu cầu những thuộc hạ nhanh chóng ném Thư Vũ vào hố rắn.
Thuộc hạ tháo dây thừng ra khỏi cơ thể của Thư Vũ, khi định kéo đi, Thư Vũ đã vùng vẫy một cách tuyệt vọng, hét lên:
“Không, đừng chạm vào tôi! Diệp Thánh Sinh, nếu mày dám tra tấn tao, tao làm ma cũng không tha cho mày! Diệp Vân Triệt cũng sẽ không buông tha cho mày!”
“Cút ra, cút ra ngoài!”
Diệp Thánh Sinh tỏ ra không hài lòng, nói với Mộ Dung Kỳ: “Tôi ghét nghe từ Diệp Vân Triệt từ miệng cô ta.”
Mộ Dung Kỳ lập tức ra lệnh cho người của mình: “Vả miệng!”
Vệ sĩ ai cũng cao lớn, mỗi một cái tát khiến cô ta rụng vài cái răng, miệng bê bết máu, bàng hoàng.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng đấu tranh lần cuối, nhìn chằm chằm một cách dữ tợn.
“Mày nghĩ Diệp Vân Triệt thực sự yêu mày sao? Anh ta không yêu mày chút nào, anh ta chỉ coi mày như công cụ để sinh con!”
"Ngay cả con gái của người hầu cũng có thể giành được sự sủng ái của Diệp Vân Triệt, thị lực của anh ta cũng chẳng hơn gì, hahahaha…”
“Đưa đi.”
Mộ Dung Kỳ sốt ruột ra lệnh.
Thuộc hạ không dám chần chừ nữa, nhanh chóng bế Thư Vũ đi.
Diệp Thánh Sinh đứng yên tại chỗ.
Những lời của Thư Vũ khiến cô sửng sốc.
Người phụ nữ mà Diệp Vân Triệt nuôi ở bên ngoài là Lâm Vị Vị? Lâm Vị Vị…
Đột nhiên, bụng cô lộn ngược, cảm giác buồn nôn như trào ra.
Cô thật sự rất chán ghét, hồi lâu không thể kiềm lại lửa giận trong lồ ng ngực.
Mộ Dung Kỳ thấy sắc mặt của cô không tốt, liền nói:
“Cô không sao chứ? Nếu không khỏe có thể về trước.
Còn Thư Vũ, tôi giúp cô tra tấn từ từ.”
Diệp Thánh Sinh gật đầu " Được."
Khi bước ra khỏi trang viên, cô để lại tất cả các vệ sĩ lại trông Thư Vũ.
Chỉ để một người chở cô ấy về.
Cô cảm thấy rất khó chịu, vì sự an toàn của đứa bé, cô phải rời đi trước để bình tĩnh lại.
Mộ Dung Kỳ sợ cô lại xảy ra chuyện nên gọi tài xế xuống, anh tự mình lái xe đưa cô đi.
Diệp Thánh Sinh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người đàn ông đi theo mình, cảm thấy hơi bối rối: "Anh…”
Mộ Dung Kỳ lái xe đi, nói với cô:
“Trước đây, tôi đã khiến cô mất con bởi vì sự bất cẩn của tôi, tôi không muốn để cô lại gặp tai nạn."
Thấy cô trông rất tệ, anh phải đưa cô đến bệnh viện trước.
Diệp Thánh Sinh không nói gì nữa.
Nghĩ đến Lâm Vị Vị và Diệp Vân Triệt, cô đã ghê tởm đến mức suýt nôn mửa.
Nhưng trong lòng cô lại tự thuyết phục mình không nên nghe những lời nói một chiều của Thư Vũ, có thể cô ta đang muốn gieo rắc bất hòa.
Cô phải tìm ra sự thật.
Nghĩ đến điều gì đó, Diệp Thánh Sinh lấy điện thoại bấm số của dì Trương, hỏi số di động của Lâm Vị Vị.
Sau khi lấy số, cô tìm kiếm vị trí trực tuyến.
Sau khi biết Lâm Vị Vị