Không biết ai đến giờ này, Diệp Thánh Sinh liếc xéo người đàn ông bên cạnh, sau đó quay người đi mở cửa.
Khi cửa mở ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày của Mộ Dung Nam Dương nở một nụ cười dịu dàng, anh đặt hai túi đồ trước mặt Diệp Thánh Sinh, nói:
"Thánh Sinh, anh mang cho em ít đồ.
"Mộ Dung Nam Dương, những gì tôi đã nói trước đó không đủ rõ ràng? Đừng làm phiền tôi."
Cô giơ tay định đóng sầm cửa lại.
Nào ngờ Mộ Dung Nam Dương nhất quyết tiến lên, thân hình cao lớn chặn cửa, cười nịnh nọt nói:
“Thánh Sinh, anh trai sợ em và Liên Liên ở riêng không an toàn nên đã dọn đến ở bên cạnh em."
"Em đang tự chuẩn bị cửa hàng có lẽ rất bận rộn, anh trai sẽ giúp en chăm sóc Liên Liên và nấu ăn cho em, đồ anh nấu rất ngon."
Diệp Thánh Sinh nhìn chằm chằm anh, cô không hề động tâm.
Đang định nói tiếp, Diệp Vân Triệt đã đi tới, đem cô kéo ở phía sau.
“Cô ấy đã không nhận anh, tốt hơn hết anh đừng làm phiền cô ấy.”
Mộ Dung Nam Dương không ngờ Diệp Vân Triệt sẽ ở đây.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mối quan hệ của anh ta với em gái là gì?
Nghĩ đến việc anh đến bệnh viện thăm em trai bị thương nặng, điều tra xong mới biết là do Diệp Vân Triệt làm.
Anh cũng nghĩ đến việc đến thăm em gái tối nay và sẽ giải quyết Diệp Vân Triệt vào ngày mai.
Không ngờ lại gặp anh ta tối nay.
Bỏ qua sự tồn tại của Diệp Vân Triệt, Mộ Dung Nam Dương rất tự nhiên bước vào nhà.
Sau khi đặt đồ xuống, anh quay lại nắm lấy cổ áo Diệp Vân Triệt, đấm mạng vào mặt.
Cú đấm khiến Diệp Vân Triệt choáng váng, Diệp Thánh Sinh cũng giật nảy mình.
Nhưng cô không ngăn cản.
Diệp Vân Triệt chưa bao giờ bị đánh như thế này trong đời.
Anh dùng lưỡi áp vào một bên mặt, đau đớn tràn ngập khóe môi, mùi máu tanh tràn ngập cả khoang miệng.
Anh nhìn Mộ Dung Nam Dương, ánh mắt sắc bén, tay nắm chặt nắm đấm.
Mộ Dung Nam Dương cố ý không tránh.
Sau khi anh ta đấm lại anh, anh sẽ dễ ra tay hơn.
Nhưng Diệp Vân Triệt cũng nghĩ như vậy.
Biết người này là anh trai của cô, sao dám đánh mạnh.
Hơn nữa Diệp Vân Triệt không thể đánh anh ta.
Dù sao người đàn ông này lớn lên trong quân đội, còn là một tay súng.
Diệp Vân Triệt cố ý không có đánh trả, nằm trên mặt đất hỗn độn, trên miệng có vết máu.
Mộ Dung Nam Dương cứ nghĩ em trai mình đều bị què, hoàn toàn quên bên cạnh còn có em gái, tóm lấy Diệp Vân Triệt muốn đánh chết anh.
Diệp Thánh Sinh đứng bên cạnh xem.
Thấy Diệp Vân Triệt gặp bất lợi, Mộ Dung Nam Dương đá vào chân phải của anh hai lần, máu thấm ướt chiếc quần.
Diệp Thánh Sinh thấy vậy vội vàng hét lên:
"Dừng lại."
Nghe thấy giọng nói của em gái, Mộ Dung Nam Dương nhận ra mình đã mất bình tĩnh.
Anh vội vàng buông Diệp Vân Triệt ra, đứng dậy nhìn em gái giải thích:
"Anh in lỗi.
Anh biết mình không nên đánh người ở đây, nhưng anh ta đã làm A Kỳ bị thương, anh không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải báo thù cho A Kỳ."
Diệp Thánh Sinh nhìn Diệp Vân Triệt bị thương vẫn nằm trên mặt đất, không biết vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy nhói đau.
Cô không thể tin trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng cô vẫn yêu anh.
Nhìn thấy anh bị thương khiến cô cảm thấy đau khổ.
Cô giả vờ như không để ý, xoay người tránh ánh mắt Diệp Vân Triệt, lạnh lùng nói:
"Muốn đánh thì ra ngoài, đừng làm chướng mắt tôi."
Nghe em gái nói như vậy, Mộ Dung Nam Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Anh biết rồi.”
Nói xong, anh cúi người vác Diệp Vân Triệt lên, lôi đi.
Diệp Vân Triệt ban đầu nghĩ cô sẽ đưa anh vào bệnh viện.
Không ngờ...
Chẳng lẽ trong lòng cô thật sự không sợ Mộ Dung Nam Dương này sẽ giết anh sao?
Diệp Thánh Sinh thấy Mộ Dung Nam Dương thật sự mang Diệp Vân