Nghe được lời nói của Diệp Vân Triệt, Mộ Dung Nam Dương chậm rãi đứng lên, xoay người không thèm để ý vào nhà ăn thu dọn chén đĩa.
Thấy anh phớt lờ mình, Diệp Vân Triệt quay sang hét:
"Anh dọn cái gì? Tôi còn chưa ăn, cho tôi một bát."
Mộ Dung Nam Dương dừng một chút, quay đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, ảm đạm buồn bã, có vẻ rất bất đắc dĩ.
Diệp Vân Triệt nhướng mày ra hiệu cho anh, nhẹ giọng nói:
"Ngoan ngoãn cho tôi một bát đầy, về sau tôi trước mặt cô ấy nói giúp anh vài câu."
Không ngờ Mộ Dung Nam Dương lại múc cơm, rau cho anh.
Diệp Vân Triệt tiếp nhận, rất hài lòng, nói: "Cám ơn."
Mộ Dung Nam Dương ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh vừa nói hợp tác là có ý gì?"
Diệp Vân Triệt vừa ăn vừa nói:
"Thật ra, tôi biết rõ cô ấy.
Những bất bình trong lòng không thể hoá giải trong một sớm một chiều."
“Rồi sau đó?"
"Anh giúp đưa đón Liên Liên đi học.
Làm những gì cô ấy phải làm hàng ngày, tôi vẫn không tin cô ấy sẽ không động lòng."
Mộ Dung Nam Dương "..."
Chẳng phải việc anh em như họ nên làm sao?
Anh muốn em gái tha thứ thì không chỉ những chi tiết hàng ngày mà còn phải quan tâm đến công việc của cô.
Chỉ cần không gây phiền toái cho em gái, bọn họ làm sao cũng được.
"Này, yên tâm đi, tôi biết cô gái kia, nói không sai đâu."
Diệp Vân Triệt cảm thấy Mộ Dung Nam Dương này nấu ăn rất ngon.
Trong bát không có đồ ăn, anh nịnh nọt nói:
"Lấy thêm đồ ăn cho tôi đi.
Món chả cá này ăn khá ngon đấy."
Mộ Dung Nam Dương lạnh lùng nhìn anh.
"Anh xác định hợp tác với tôi sao? Để tôi nhân tiện chăm sóc cho anh à?"
Tên này trước đây chắc hẳn đã làm em gái buồn.
Nếu không, sao hai người lại ly hôn.
Bản thân anh ta cũng không bảo vệ được mình, muốn giúp anh mấy câu?
"Ai bảo anh làm chân của tôi thành như vậy, anh cho tôi ăn một chút, lát nữa trả lại cho anh." Diệp Vân Triệt tự tin nói.
“Tại sao anh không nói anh đã làm em trai tôi bị thương phải nhập viện?”
Mộ Dung Nam Dương vặn lại, cầm lấy bát để thêm rau.
Khi anh đưa nó lại cho Diệp Vân Triệt, anh lạnh giọng cảnh cáo:
"Tôi cho anh nửa năm.
Nếu em tôi không khá hơn, tôi sẽ bắt anh nằm trên giường như nó."
Diệp Vân Triệt "..."
Nếu biết Mộ Dung Kỳ là anh ruột của cô gái kia, liệu anh có đối xử như vậy không? Ai là người đáng trách? Chỉ trách Mộ Dung gia không tới sớm hơn.
Sau khi Diệp Vân Triệt ăn xong và Mộ Dung Nam Dương dọn dẹp, anh chuẩn bị một ít trái cây tươi đặt lên bàn.
Trước khi rời đi, anh nói với Diệp Vân Triệt:
"Tôi sống ở bên cạnh, nếu anh cần thì gọi cho tôi."
Diệp Thánh Sinh cả ngày bận rộn trong cửa hàng đã rất mệt mỏi, sau khi ăn tối xong, cô đi tắm thì thấy con gái vẫn đang ngủ, cô định nằm một chút ai ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc Liên Liên tỉnh dậy đã là mười giờ.
Cô bé hơi đói, nhưng thấy mẹ đã ngủ, không muốn quấy rầy mẹ nên xuống giường tìm chút gì ăn.
Khi cô bước ra khỏi phòng, thấy chú đẹp trai đang nằm trên ghế trong phòng khách.
Cô cười chạy tới, gọi:
"Chú."
Diệp Vân Triệt thấy con gái tỉnh dậy, vội vàng ngồi dậy kéo cô qua, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu thương nhìn cô.
"Liên Liên dậy rồi, đói không? Ba đi lấy đồ ăn nóng cho con."
Vừa nói anh vừa muốn đứng dậy, nhưng bị đau khi cử động chân.
Anh nghiến răng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Liên Liên vội vàng đỡ lấy anh.
"Chú, chân đau thì đừng cử động.
Còn chú, mặt chú bị làm sao vậy? Chú, lại gần Liên Liên hơn, Liên Liên sẽ thổi giúp chú, sẽ không còn đau nữa."
Cô bé kiễng chân để đến gần khuôn mặt điển trai của Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt cũng rất phối hợp cúi xuống.
Khi hơi thở ấm áp của con gái phả vào mặt anh, trái tim anh như bị bóp nghẹt, nước mắt không kìm được trào ra.
Anh giơ tay bế con gái ngồi lên chiếc chân còn