“Cố Thành Lệ.”
Anh còn chưa nói xong, Diệp Vân Triệt đã ngắt lời anh, lạnh giọng cảnh cáo.
“Câm miệng, em đã nói với anh cái gì?”
Anh bảo anh ấy giữ bí mật, nhưng vừa chạm vào Đường Ninh, liền không kiềm chế được cái miệng.
Anh có coi Diệp Vân Triệt là em trai không? Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không thể thực hiện được
Cố Thành Lệ nhìn Diệp Vân Triệt, thấy anh đang muốn ngăn cản mình, đành phải lựa chọn im lặng.
"Hai người đang làm cái gì?"
Đường Ninh nhìn Cố Thành Lệ, hỏi đến cùng: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Chuyện này không liên quan đến cô."
Diệp Vân Triệt quay sang ngăn Đường Ninh.
"Cô tới đây là để làm gì? Đòi công lý? Nếu cô không còn việc gì khác thì đi đi."
Anh không muốn Thánh Sinh thương hại anh
Nhưng Đường Ninh vẫn không đi, hoàn toàn không để ý đến Diệp Vân Triệt, nhìn Cố Thành Lệ hỏi:
"Trả lời tôi đi, hai người đang che giấu điều gì? Diệp Vân Triệt đã mắc bệnh gì sao? Đừng nới với tôi anh ta mắc bệnh nan y, cho nên mới đẩy Thánh Sinh đi."
"Chuyện này không liên quan đến cô."
Cố Thành Lệ còn chưa kịp nói thêm lời nào, thái độ Diệp Vân Triệt đã lạnh xuống.
“Đi đi, không được ở trước mặt Thánh Sinh nói bậy.”
Đường Ninh có chút tức giận, muốn phản bác.
Cố Thành Lệ đột nhiên thú nhận:
"A Triệt bị suy tim, có lẽ chỉ còn hai năm, cũng có thể...!là một năm."
Diệp Vân Triệt khó chịu, nhìn anh hét lên: "Câm miệng."
Anh tức giận đến mức muốn đánh anh.
Nhưng Cố Thành Lệ trực tiếp bỏ qua sự tức giận của anh, nói:
"Người này không muốn sống nữa, cũng không chịu đến bệnh viện điều trị.
Cô có thể nói với Diệp Thánh Sinh thuyết phục cậu ấy không?
Nếu được điều trị, thời gian A Triệt ở lại thế giới này sẽ ngắn hơn."
Theo quan điểm của Cố Thành Lệ, giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ có người biết bệnh của Diệp Vân Triệt.
Nếu sau này họ biết Diệp Vân Triệt đã chết, anh làm sao ăn nói với họ?
Vì lợi ích của mọi người , anh cảm thấy không có gì sai khi lên tiếng.
Đường Ninh kinh ngạc nhìn hai người đàn ông trước mặt, không dám những gì mình nghe được.
Diệp Vân Triệt bị suy tim?
Sống không quá hai năm?
Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Lại nhìn Diệp Vân Triệt, Đường Ninh nghi hoặc hỏi: "Anh tuổi còn trẻ, không có bệnh di truyền, sao có thể suy tim?"
Cố Thành Lệ đứng bên giải thích cho anh:
"Bốn năm trước là do tai nạn xe gây ra, hơn nữa hai năm nay thức khuya uống nhiều rượu, ăn uống thất thường nên mới thành ra như ngày hôm nay."
Đường Ninh im lặng, kinh ngạc nhìn người đàn ông trên ghế.
Cô không ngờ rời xa Thánh Sinh, người đàn ông này lại trở nên yếu đuối như vậy.
Nhưng anh không nói với Thánh Sinh mà đẩy cô cho người khác? Dù sao họ cũng từng là vợ chồng Thánh Sinh, sao anh lại không hiểu cô gái kia chứ.
“Tôi nghĩ anh cần phải cho tất cả mọi người biết chuyện này, Diệp Vân Triệt cho dù anh chết, anh không muốn hoàn thành trách nhiệm với mẹ con Thánh Sinh sao? Tại sao lại chọn trốn tránh, anh làm vậy là hèn nhát."
Nếu một ngày họ không tìm thấy anh, lại phát hiện anh đã chết, họ sẽ cảm thấy như thế nào?
Diệp Vân Triệt yếu ớt dựa vào ghê, khịt mũi nói:
"Sao tôi lại không muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, nhưng nếu cô ấy không trở về Mộ Dung gia, người nhà tôi sẽ cướp con gái khỏi cô ấy."
"Tôi cũng không đẩy cô ấy cho ai cả, tôi chỉ muốn một người có thể thay tôi chăm sóc tốt cho mẹ con họ."
"Đưa cô ấy về nhà Mộ Dung, sẽ không ai có thể chia cắt mẹ con họ."
Rõ ràng anh không thể làm gì nếu không có cô.
Nhưng nghĩ đến yêu cầu của mẹ và ông nội, anh không thể không làm.
"Anh nghĩ đây là vì mẹ con họ, nhưng anh có nghĩ cho cảm nhận của Thánh Sinh không?
"Diệp Vân Triệt, tôi phát hiện anh hoàn toàn không hiểu cô ấy, anh nói anh yêu cô ấy, nhưng tình yêu của anh lại là hết lần này đến lần khác đẩy cô ấy ra?"
"..."
Diệp Vân Triệt im lặng,
Anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu anh không mắc bệnh, nếu gia đình không ép bọn họ phải sinh con, anh sẽ không lựa chọn rời xa mẹ con họ.
"Anh hãy suy nghĩ cho cẩn thận.
Tôi sẽ đi, nhưng chuyện này tôi sẽ không giấu giúp anh, tôi sẽ nói với Thánh Sinh, nếu như cô ấy chủ động đến bên anh, hi vọng anh sẽ không đẩy cô ấy ra nữa."
Không ở lại nữa, Đường Ninh liếc nhìn Cố Thành Lệ bên cạnh, quay người rời đi.
Cố Thành Lệ sợ Diệp Vân Triệt sẽ mắng anh nếu anh ở lại, vì vậy anh vội vàng đi theo Đường Ninh.
“A Ninh, tôi tiễn cô."
”Hai người lần lượt rời đi, để lại Diệp Vân Triệt ngồi một mình trong phòng khách trống rỗng, trong lòng hỗn độn."
Anh sẽ đợi ở đây.
Nếu cô thật sự chủ động đến bên anh, như vậy anh sẽ mặc kệ tất cả, liều mạng sống.
Dù phải trả bao nhiêu tiền và bất kể giá nào, anh cũng sẽ ghép tim để khỏi bệnh.
Nhưng, Thánh Sinh sẽ chủ động đến với anh chứ?
Nếu cô biết anh bị bệnh, liệu cô có tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của anh và ở bên cạnh anh không?
Diệp Vân Triệt không biết.
Nhưng vào lúc này, anh rất xấu hổ.
Đời này, anh không thể cho cô sống hạnh phúc dù chỉ một ngày, thậm chí lúc sắp chết còn khiến cô lo lắng.
Anh thật đáng bị nguyền rủa.
Tựa người vào ghế sofa, nghĩ về quá khứ và tương lai, nước mắt anh bất giác trào ra.
...
Đường Ninh vừa mở cửa xe ngồi vào, Cố Thành Lệ cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Cô quay đầu nhìn anh.
"Anh làm gì vậy?"
Cố Thành Lệ cười khẽ nịnh nọt: "Tôi tiễn cô."
"Tôi không biết đường sao, có cần anh tiễn không, hơn nữa, đây là xe của tôi, anh xuống xe đi."
Người đàn ông ngồi yên thắt dây an toàn.
"A Ninh, hôm qua tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bắc, nó rất muốn trở về, sao cô không đón đến đây, đừng để nó ở nước ngoài một mình."
Thấy anh không xuống xe, Đường Ninh dứt khoát lái xe đi.
Cô làm ngơ trước những gì anh nói.
Cố Thành Lệ quay đầu nhìn cô, miệng vẫn luyên thuyên.
"Nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ tới việc cho Tiểu Bắc một gia đình trọn vẹn sao?"
Nghe vậy, Đường Ninh có chút không vui.
Cô liếc anh một cái, hừ lạnh một tiếng:
"Cố Thành Lệ, anh muốn nói cái gì? Con trai tôi đã không có ba từ khi sinh ra đến chín tuổi, hiện tại anh đang nói với tôi về một gia đình trọn vẹn?"
Nếu năm đó anh không hành động quá đáng, liệu cô có nhất quyết đòi ly hôn và mang con trai đi không?
Không biết anh ta muốn làm gì, nhưng Đường Ninh cảm thấy bất kể anh ta nói hay làm gì, cô không còn hứng thú nữa.
Bởi vì cô không yêu, không thích nữa, cho dù anh không xuống xe cô cũng không quan tâm.
Cố Thành Lệ im lặng, dời tầm mắt cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông bên cạnh cô, anh không kìm được mà hỏi:
"Cô nghiêm túc với người đàn ông đó sao?"
Đường Ninh nghe vậy cau mày nghi ngờ.
Suy nghĩ một hồi, cô mới biết Cố Thành Lệ đang nói tới ai.
Cô ấy trả lời: "Có liên quan gì đến anh sao?"
"Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Có liên quan đến cô sao?"
Đường Ninh lại hỏi.
Cô và Mộ Dung Nam Dương chỉ gặp nhau vài lần.
Còn không thân, cô không muốn lại lôi người ta vào.
“A Ninh, dù sao tôi cũng phải nói cho cô lời xấu xa trước, cô không được phép lấy người khác, nếu không, tôi sẽ nuôi Tiểu