Đời này, em không được phép ở bên Diệp Vân Triệt nữa...
Diệp Vân Triệt ở cửa, bưng đồ ăn trên tay, anh nghe từng lời Mộ Dung Kỳ nói.
Anh đứng đó một lúc lâu.
Mà bên cạnh giường bệnh, Diệp Thánh Sinh cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn Mộ Dung Kỳ do dự.
Mộ Dung Kỳ cũng nhìn cô, khó khăn nói:
“Em có vẻ không muốn?”
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu.
“Không.”
“Vậy thề với anh, cả đời này không được ở cùng Diệp Vân Triệt."
” "..."
Không ở với Diệp Vân Triệt?
Nếu là quá khứ, cô có thể đồng ý.
Nhưng...
Nhưng bây giờ Diệp Vân Triệt, anh bị bệnh.
Anh là người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời và là ba của con gái cô.
Cô không thể đẩy Diệp Vân Triệt ra vào lúc này.
Nhưng nếu cô không đồng ý, Mộ Dung Kỳ không khoẻ thì phải làm sao đây?
“Tai sao em lại do dự?”
Mộ Dung Kỳ có chút tức giận hỏi.
Khi bình tĩnh, Diệp Thánh Sinh kiên quyết nói:
"Được, em thề, đời này em sẽ không bao giờ dây dưa với Diệp Vân Triệt nữa."
Cô chịu đựng cơn đau ở ngực, giơ tay ấn nút gọi, cố ý đổi chủ đề.
“Anh nằm xuống đi, em gọi bác sĩ đến đây xem anh thế nào.”
Mộ Dung Kỳ nhướng mày, chớp chớp mắt, lẳng lặng nằm ở chỗ đó.
Thánh Sinh là em gái của anh.
Anh sẽ không cho phép cô ở bên Diệp Vân Triệt nữa.
Diệp Vân Triệt bản chất tàn nhẫn, thủ đoạn.
Anh ta không những ngoại tình, còn nuôi tình nhân và đứa con hoang bên ngoài.
Một người có đạo đức bại hoại như vậy không đáng được hạnh phúc.
Chỉ cần Mộ Dung Kỳ còn sống một ngày, Diệp Vân Triệt tuyệt đối không được gần Diệp Thánh Sinh.
Nghe rõ lời hứa của Diệp Thánh Sinh với Mộ Dung Kỳ, Diệp Vân Triệt như bị đóng băng.
Tim anh đập dữ dội, cơn đau lan ra từ lồng ngực.
Anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn.
Đặt chiếc ấm bên tường, Diệp Vân Triệt đè lên vị trí trái tim đang đập thình thịch, quay người rời đi.
Anh không trách Thánh Sinh, cũng không trách Mộ Dung Kỳ.
Có trách chỉ có thể trách chính anh.
Sao anh có thể xứng đáng ở bên cạnh Thánh Sinh khi anh đã sắp hấp hối.
Anh tự bỏ đi mà không cần cô đuổi đi.
Diệp Thánh Sinh đắp chăn cho Mộ Dung Kỳ, nói:
“Anh nằm xuống chờ bác sĩ tới, em đi vệ sinh.”
“Được.”
Khi Diệp Thánh Sinh đi ra lối vào, đang định mở cửa vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy chiếc bình giữ nhiệt đặt bên tường.
Giây tiếp theo, cô nghĩ đến Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt đã hứa rằng anh sẽ đến bệnh viện vào sáng nay.
Diệp Thánh Sinh không quan tâm đến phích nước trên sàn, vội vã ra khỏi cửa.
Trong hành lang dài, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cô độc đang từng bước đi về phía thang máy, đầu cúi gằm xuống.
Diệp Thánh Sinh đau lòng, đuổi theo chặn đường anh.
"Anh đi đâu?"
Diệp Vân Triệt không nghĩ cô sẽ phát hiện ra anh.
Ánh mắt loé lên, anh nói dối nói:
"Anh, anh sợ Mộ Dung Kỳ nhìn thấy anh sẽ khó chịu, cho nên anh đi làm thủ tục nhập viện."
Diệp Thánh Sinh biết mình có lỗi, cô thẳng thắn hỏi:
"Vừa rồi em và Mộ Dung Kỳ nói, anh nghe thấy hết rồi?"
"Không, em nói cái gì?"
Anh giả ngu.
Diệp Thánh Sinh chăm chú nhìn anh, lại nói:
"Anh nghe thấy chưa? Diệp Vân Triệt, em chỉ đồng ý để anh ấy yên tâm chữa bệnh.
Em không muốn cắt đứt liên lạc với anh."
Cô giơ tay lên, siết chặt tay anh, động viên nói:
"Anh yên tâm, để Mộ Dung Kỳ hồi phục sẽ mất một thời gian.
Mặc dù em đồng ý, nhưng em sẽ không rời xa anh, vì vậy anh đừng nghĩ nhiều, được chứ?"
Hai người đàn ông này đối với cô đều rất quan trọng.
Cô hy vọng người đàn ông trước mặt có thể hiểu cô.
Diệp Vân Triệt nhìn cô, trầm mặc không nói.
Hóa ra cô không muốn rời xa anh.
Hóa ra cô ấy nói vậy chỉ để xoa dịu Mộ Dung Kỳ.
Diệp Vân Triệt đột nhiên thấy cảm động.
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, khàn giọng nói:
“Thánh Sinh, cảm ơn em.”
Cảm ơn cô đã vì anh mà nói dối Mộ Dung Kỳ, cảm ơn cô vẫn nắm chặt tay anh vào giờ phút này.
Với sự hậu thuẫn của cô, anh càng có động lực sống.
Diệp Thánh Sinh cũng đặt tay lên eo anh, nhẹ nhàng nói:
"Giữa chúng ta, đừng nói lời cảm ơn.
Anh hãy nghe lời em, ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị.
Em hứa với anh, dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không bao giờ lựa chọn rời xa anh nữa.
Nhưng anh phải hứa với em, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải ở lại với em và Liên Liên."
Diệp Vân Triệt buông cô ra.
Đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, anh dịu dàng nói:
“Được, anh hứa với em.”
“Vậy bây giờ chúng ta đến bệnh viện, ở lại bệnh viện này để em chăm sóc hai người.”
Diệp Vân Triệt đồng ý.
Gọi điện thoại cho trưởng khoa, trưởng khoa sẽ sắp xếp cho Diệp Vân Triệt ở trong tòa nhà của Mộ Dung Kỳ, chỉ là tầng khác nhau.
Sau khi sắp xếp nhập viện, bác sĩ bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện cho Diệp Vân Triệt.
Diệp Thánh Sinh đã ở bên anh mọi lúc.
Sau khi kiểm tra, kết quả phải đến ngày hôm sau mới có.
Diệp Thánh Sinh không muốn Diệp Vân Triệt mệt mỏi nên cẩn thận đỡ anh trở lại phòng bệnh, đỡ anh ngồi trên giường, đắp chăn cho anh.
Nhìn thấy hành vi của cô, Diệp Vân Triệt dở khóc dở cười.
“Em cho rằng anh hiện tại ngay cả bản thân cũng không thể tự lo sao?”
Diệp Thánh Sinh giúp anh làm tất cả mọi việc, ngồi ở bên cạnh anh, cau mày nói.
“Bệnh nặng như vậy, không phải nên nằm nghỉ ngơi sao?”
Diệp Vân Triệt nhướng mày, trên mặt hiện lên một nụ mỉm cười, môi mỏng khẽ mím.
“Anh sẽ không bị em coi như kẻ vô dụng chứ?”
Anh giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ý tứ nói.
“Thật ra, chỉ cần duy trì tâm tình vui vẻ, dùng thuốc trị liệu, sẽ không cần mỗi ngày đều ở trong bệnh viện.”
Anh đối với tình huống của mình vẫn rất rõ ràng.
Có thể sống một cuộc sống bình thường.
Trừ phi sắp chết, lúc đó mới cần người hầu hạ.
"Dù sao khi có kết quả kiểm tra, hãy nghe theo lời bác sĩ.
Bác sĩ bảo gì thì làm đi, được không?"
Diệp Thánh Sinh rất dịu dàng dỗ dành anh.
Cô sợ người đàn ông này sẽ bị áp lực và từ bỏ.
Cho đến bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mình yêu anh nhiều như thế nào.
Cô không thể chịu đựng được anh ra đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô muốn làm cho anh khoẻ hơn.
Diệp Vân Triệt giơ tay ôm lấy cô.
“Thánh Sinh, em thật sự sợ anh chết, hay là thương hại anh nên đối xử với anh như vậy?”
Tuy anh có thể cảm giác được, cô đối với anh vẫn còn tình cảm.
Nhưng anh không thấy an toàn.
Bởi vì cô rất dễ mềm lòng, lại còn là người biết ơn.
Diệp Thánh Sinh tránh vòng tay của anh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, kiên định nói:
"Diệp Vân Triệt, anh không nhìn ra tình cảm của em dành cho anh sao?"
"Trước khi biết anh bị bệnh, em đã ngủ với anh rồi.
Anh cho rằng em không yêu anh mà lại làm loại chuyện đó với anh?"
"Hay trong lòng anh, em chỉ là..." "
"Được rồi, đừng nói nữa."
Diệp Vân Triệt đưa tay lên bịt miệng cô lại, khẽ ôm cô vào lòng.
"Anh chỉ cảm thấy có chút không chân thực.
Anh cảm thấy em giống như một con nhím nhỏ, không chịu để anh lại gần."
Vậy là đủ rồi.
Diệp Vân Triệt cảm thấy trái tim trống vắng của mình đang từng chút một lấp đầy.
Anh không còn sợ những dằn vặt khi không có cô trong những đêm sau này.
Không còn nỗi đau sợ hãi khi nghĩ về cô, nhưng không thể gặp lại cô nữa.
Bẵng đi vài năm, họ trở về bên nhau.
Và lần này, anh hy vọng mình có thể dành nhiều thời gian hơn cho cô.
Lâu hơn.
Để Diệp Vân Triệt ôm mình một hồi, Diệp Thánh Sinh đẩy anh ra, thấp giọng nói:
"Anh nằm viện đi, em đi chuẩn bị cơm trưa cho anh."
Diệp Vân Triệt nắm tay cô không buông.
"Anh sẽ