Cô cố nén cười, sau đó quay người đi gặp người chăn bò, lúng túng nói:
"À, cái kia...!anh, đỡ hơn chưa?"
Sắc mặt Diệp Vân Triệt đã tối sầm lại.
Mới một giây trước, anh còn đang nghĩ làm thế nào mà mình có thể bị cô nhìn thâý.
Thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Anh như vậy, làm cô thất vọng rất nhiều.
Cô phải cảm thấy rằng anh không đủ tốt cho cô.
Diệp Vân Triệt mặc cảm tự ti, bản thân hiện tại đối với cô không xứng.
Vì giữ lấy tôn nghiêm của mình, anh giữ khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh lạnh lùng hỏi:
"Em đến đây làm gì?”
Diệp Thánh Sinh không ngờ thái độ của Diệp Vân Triệt lại lạnh lùng như vậy.
Cô nói: "Đến gặp anh, xem anh đang làm gì ở đây, tại sao lại lâu như vậy không về."
Anh kéo dây bò, không để ý tới hai người, cùng bò rời đi.
"..."
Trái tim cô đột nhiên cảm thấy chua xót.
Đường Ninh cảm thấy bối rối, bước đến gần Diệp Thánh Sinh hỏi:
"Có chuyện gì với Diệp Vân Triệt vậy? Tại sao anh ấy lại đối xử với em như vậy?"
"Anh ấy có thể cảm thấy xấu hổ về bản thân."
Một chủ tịch biến thành một chú nông dân, mọi người sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nhưng bộ dạng của Diệp Vân Triệt vẫn rất buồn cười.
Mặc dù cảm thấy khó chịu vì sự thờ ơ của anh, nhưng Diệp Thánh Sinh không hề tức giận.
"Ha ha, anh ấy cùng trước kia quả thực rất khác."
Đường Ninh cũng biểu đạt hiểu rõ.
Diệp Vân Triệt hiện tại thoạt nhìn như một sơn nhân xuất thế, lại nhìn thấy cô trẻ trung xinh đẹp của mình, trong lòng có chút tự ti.
Đó là trường hợp của Diệp Vân Triệt, nhưng còn Mộ Dung Nam Dương thì sao?
Chẳng lẽ anh cũng giống Diệp Vân Triệt sao?
Lúc này, Đường Ninh rất mong được gặp người đàn ông đó.
"Đi thôi, chúng ta đi theo."
Diệp Thánh Sinh kéo Đường Ninh.
Thấy Diệp Vân Triệt dắt bò đi không quay đầu lại, cô vội vàng tiến lên, hỏi người đàn ông bên cạnh:
"Có khỏe hơn không? Có hi vọng không quay về sao?"
Diệp Vân Triệt thực sự cảm thấy bây giờ rất xấu hổ khi đối mặt với mọi người.
Mười ngày không cạo râu, quần áo mặc trên người đều là bụi bẩn.
Nghĩ sau này phải cho lợn ăn nên càng bẩn hơn.
Lại dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Thánh Sinh, thái độ vẫn hờ hững.
“Diệp Thánh Sinh, sức khỏe của anh như thế nào không liên quan đến em, ai kêu en tới, đem Đường Ninh lập tức đi ra ngoài.”
Nghĩ đến điều kiện thần y đưa ra
Bây giờ Đường Ninh đã đi theo, Mộ Dung Nam Dương sẽ chọn như thế nào? Cho dù chọn như thế nào, hậu quả sẽ không tốt lắm.
Thay vì khiến Mộ Dung Nam Dương xấu hổ không biết đối mặt với Đường Ninh như thế nào, Diệp Vân Triệt cảm thấy bây giờ tốt hơn là nên đuổi họ đi.
"Diệp Vân Triệt, anh nói chuyện với cô ấy như vậy sao?"
"Thánh Sinh một đường tới gặp anh, anh đối xử với cô ấy như vậy sao? Bị bệnh tính khí liền không tốt đúng không?"
Diệp Vân Triệt liếc nhìn Đường Ninh, không để ý đến cô ấy chút nào.
"Chuyện của tôi liên quan gì đến cô, cô cho rằng hai người tới đây tôi sẽ cảm tạ sao?"
"Nhanh đi đi, đừng làm phiền chúng tôi.
"
"Diệp Vân Triệt."
Diệp Thánh Sinh sắc mặt trầm xuống, đứng trước mặt anh.
"Thấy anh không có việc gì, tôi cũng yên tâm.
Tôi sẽ không quấy rầy anh."
"Nhưng anh đối với chị Ninh là thái độ gì thế, chị ấy đến gặp anh sao lại quát tháo?"
Thái độ của Diệp Vân Triệt thực sự khiến Diệp Thánh Sinh tức giận.
Diệp Vân Triệt không muốn đối mặt với hai người phụ nữ này, vì vậy anh quay lưng lại với họ.
"Mộ Dung Nam Dương cũng không muốn gặp cô ấy, tôi khuyên hai người, đừng tiến thêm một bước, không nhất định sẽ hối hận."
Anh không muốn cùng bọn họ nói chuyện.
Anh cũng sợ nhìn cô thêm chút nữa, trái tim anh sẽ mềm nhũn.
Anh ôm con bò rời đi, sau đó ném cho họ một câu.
"Đừng theo nữa, tôi sẽ gọi Mộ Dung Nam Dương xuống."
Đường Ninh không hiểu những lời của Diệp Vân Triệt, cô hỏi Diệp Thánh Sinh.
"Ý anh ấy là gì? Mộ Dung Nam Dương không muốn gặp chị là sao?"
Diệp Thánh Sinh không thể hiểu được, nhưng coi vẫn nói:
"Có lẽ thần y yêu cầu họ ở lại làm việc và ngăn họ liên lạc với thế giới bên ngoài?"
Đường Ninh cho rằng không phải vậy.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm xấu.
Nhưng Diệp Vân Triệt không để họ đi thêm nữa, vì vậy hai chị em chỉ còn cách đứng đó đợi.
Diệp Vân Triệt trở lại căn nhà gỗ, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ hơn.
Thấy Mộ Dung Nam Dương nấu ăn, cô bé Lan Hồ đi đâu mất tiêu.
Anh đi tới nói nhỏ: "Hai người bọn họ tới."
Mộ Dung Nam Dương ngừng nấu ăn nhìn Diệp Vân Triệt.
Có vẻ như không biết anh đang nói về ai.
Diệp Vân Triệt thẳng thắn nói:
"Đường Ninh cùng Thánh Sinh ở phía dưới, tôi không bảo họ lên, còn lại tôi đi làm, anh đi xuống cùng họ giải thích rõ ràng, rồi bảo họ đi."
Mộ Dung Nam Dương sắc mặt âm trầm, trong lòng rất khó chịu.
Làm sao anh ấy đối mặt với Ninh bây giờ.
Anh không giữ được lời hứa thì làm sao có mặt mũi gặp hai người.
Mộ Dung Nam Dương không đi, tiếp tục nấu cơm.
"Anh nói đi, tôi không đi."
Anh muốn cứu Diệp Vân Triệt, em trai, em gái.
Anh mang hy vọng của nhiều người và không thể ích kỷ cho riêng mình.
Anh là anh cả nên là người đứng trước và anh dũng hy sinh.
"Anh cùng Đường Ninh không phải yêu sao? Anh không nói cho bọn họ, bọn họ sẽ không từ bỏ."
Diệp Vân Triệt trầm giọng nói.
Anh biết Mộ Dung Nam Dương đã chọn đồng ý với yêu cầu của thần y.
Đối với điều này, Diệp Vân Triệt vẫn đầy áy náy.
“Cứ nói với họ rằng tôi đã thất hứa và bảo họ đi.”
Mộ Dung Nam Dương đột nhiên cảm thấy ngực nặng trĩu, vội vàng dùng công việc để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Diệp Vân Triệt không thể thuyết phục anh, vì vậy anh rời đi trước.
Lúc đi ra ngoài, Lan Hồ ôm một quả dưa hấu lớn trở về, cô cười gọi anh:
"Anh Diệp, trời tối anh đi đâu vậy?"
"Tôi xuống hóng gió một chút."
Diệp Vân Triệt thản nhiên nói dối.
Lan Hồ thấy anh rất không vui, cũng không thèm để ý, ôm dưa hấu lớn đi vào phòng bếp.
Thấy Mộ Dung Nam Dương đang bận rộn, cô mỉm cười lại gần anh.
"Anh Dương, em lại hái một quả dưa hấu về, thời tiết này ăn dưa hấu sau bữa tối không cần nói cũng thú vị."
Mộ Dung Nam Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong thung lũng xuống rất thấp.
Bây giờ họ mới đến nên có thể phải về trong đêm.
Hai người phụ nữ chắc chắn không an toàn.
Dù không còn mặt mũi nào đối mặt với họ nữa, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng.
Mộ Dung Nam Dương vội vàng đặt thức ăn lên bàn và nhìn Lan Hồ đang cắt dưa hấu.
“Mang đến cho sư phụ, em ăn trước đi, anh đi ra ngoài.”
Lan Hồ hỏi: “Đã muộn như vậy, anh đi đâu?”
“Anh xuống núi tưới ruộng.”
Anh cũng không nán lại lâu, bước nhanh ra khỏi cửa.
Lan Hồ cũng không phải kẻ ngốc, hôm nay hai người này có chút kỳ quái, lần lượt xuống núi, chắc là người nhà đến.
Đúng vậy, hai người đều ở trong núi hơn mười ngày, người nhà nhất định rất nhớ bọn họ, cô cũng không cần để ý.
Dù sao họ cũng không rời đi.
Diệp Thánh Sinh và Đường Ninh đang ngồi ở ven đường, thấy trời sắp tối, khắp nơi có tiếng côn trùng và tiếng chim hót.
Gió hiu hiu, còn có chút mát mẻ.
Đương nhiên, bọn họ bởi vì không quen núi non, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Diệp Thánh Sinh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy một ánh sáng đang tiến đến cách đó không xa.
Đó là hình bóng quen thuộc.
Nhưng trước khi cô nói chuyện, người đàn ông đã nói với một giọng trầm.
"Đi thôi, tôi sẽ đưa hai người xuống núi."
Thấy Diệp Vân Triệt đến một mình, Diệp Thánh Sinh có chút khó hiểu
"Sao anh lại đến một mình? Mộ Dung Nam Dương đâu?"
"Anh ấy có việc phải làm, không thể đến."
Diệp Vân Triệt ra hiệu cho hai người phụ nữ trước mặt.
"Đi thôi."
Đường Ninh đứng yên.
Diệp Thánh Sinh không nhúc nhích, nói:
"Chúng ta một đường tới đây, nhất định phải gặp nhau."
Diệp Vân Triệt đối với cô thái độ không tệ.
Tại sao Mộ Dung Nam Dương không đến gặp chị Ninh?
Anh rõ ràng thích chị Ninh như vậy, mười mấy ngày không gặp, anh không nhớ chút nào sao?
Diệp Vân Triệt không biết giải thích như thế nào, chỉ là thúc giục nói:
"Đi trước đi, xuống núi tìm nhà trọ, rồi tôi nói."
"Thật không? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Ninh đi tới hỏi.
Cô cảm thấy rằng Mộ Dung Nam Dương sẽ không đến gặp họ.
Trừ khi anh không thể đến.
Diệp Vân Triệt không có phủ nhận
"Tôi có chút khó khăn, tôi..."
"A Ninh..."
Cách đó không xa, giọng nói Mộ Dung Nam Dương cắt ngang Diệp Vân Triệt.
Anh đi nhanh theo ánh đèn, giật lấy chiếc đèn pin từ tay Diệp Vân Triệt, trìu mến nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Nhìn người phụ nữ anh thích, anh không có dũng khí