Trong con đập trong sân, Lan Hồ cứ nhìn xuống ngọn núi tối đen.
Cô không biết tối nay anh Dương có về không, nhưng đã rất muộn, cô vẫn không đợi được anh.
Cô không muốn đợi nữa, cô thất vọng nhìn đi chỗ khác, muốn trở về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng khi cô vừa bước lên bậc thang, một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến.
Cô quay lại.
Ánh đèn yếu ớt trước cửa chiếu sáng hai bóng người đang dần dần tới gần.
Lan Hồ vui mừng khôn xiết vội vã chạy về phía họ.
"Anh Dương, anh đã trở về, em còn tưởng đêm nay anh không trở về, anh là đi thăm người nhà sao?"
Đối mặt với cô bé đang mỉm cười chạy tới, anh vô thức tránh sang, chỉ vào Đường Vãn Quân đang đi theo sau nói:
"Đây là em trai anh, tên là Vãn Quân."
Lan Hồ nghĩ người phía sau là anh Diệp, không ngờ lại là người lạ.
Cô nhìn Đường Vãn Quân sững sờ.
Nụ cười treo trên khuôn mặt nhỏ cũng lập tức ngừng lại
Đường Vãn Quân mỉm cười như gió nhẹ trong núi, đưa tay về phía cô một cách thân thiện.
"Xin chào, Lan Hồ."
Hóa ra cô bé nhỏ như vậy, cao gần bằng Thánh Sinh.
Lớn lên trên núi không trắng trẻo như Thánh Sinh.
Nhưng cô ấy có sự thẳng thắn và ngây thơ.
Dù ăn mặc theo phong cách tomboy, không để tóc đen dài bồng bềnh, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn không giấu được những đường nét thanh tú, khéo léo và duyên dáng.
Đó là kiểu của anh ấy.
Sau khi nhận ra, Lan Hồ vội vàng đưa tay ra.
"Xin chào."
Đối mặt với người thân của Mộ Dung Nam Dương, cô vẫn có chút ngượng ngùng, vội vàng rút tay về.
Nhưng không thể không nhìn lại Đường Vãn Quân.
Chẳng lẽ là cô chưa từng nhìn thấy thế giới sao, đang ông tới đây đều đẹp trai như vậy sao?
Người em này có vẻ nhỏ tuổi hơn anh Dương.
Làn da rất trắng, nét mặt tuấn tú.
Đường Vãn Quân nhận ra cô gái nhỏ đang quan sát mình, vội vàng đưa những thứ anh mang theo bằng cả hai tay.
“Món quà nhỏ, xin em nhận đi, anh nghĩ em sẽ thích.”
Lan Hồ không biết trong túi đối phương đưa tới có cái gì.
Cô không muốn tùy tiện tiếp nhận, nhìn Mộ Dung Nam Dương bên cạnh.
Mộ Dung Nam Dương nói:
“Em trai anh biết em tới đây là muốn nhờ em giúp đỡ, cho nên đặc biệt tìm một ít đồ mà còn gái thích đưa cho em, en có thể nhận.”
Lan Hồ liền giơ tay nhận lấy.
Mở một chiếc túi, là một chiếc váy.
Đó là một chiếc váy đẹp và đồ trang sức mà cô ấy chưa bao giờ mặc trong đời.
Cô ngây ngẩn cả người, vội vàng cúi đầu chào Đường Vãn Quân.
"Cảm ơn anh, tôi rất thích."
Nhìn Mộ Dung Nam Dương, cô khẩn trương nói:
"Thôi, em lên phòng đây."
Cô muốn ăn mặc như một cô gái, dù cô không xinh đẹp như người phụ nữ tên Diệp Thánh Sinh, nhưng cô sẽ kết hôn với anh Dương, vì vậy cô phải ăn mặc như một cô gái.
Nếu không, anh nhất định sẽ coi thường cô.
Đường Vãn Quân tiến lên hai bước nhắc nhở:
"Đổi xong có thể không đeo trang sức, hoặc là muốn đổi trang điểm, đi ra ngoài, anh làm cho em."
“Được.”
Giọng nói vui vẻ của cô gái từ trong phòng truyền ra..
Trong RV, Đường Ninh cả đêm không ngủ được nên sáng ngủ lâu hơn một chút.
Thấy hai đứa trẻ bên cạnh cũng đang ngủ say, Diệp Thánh Sinh dậy sớm làm bữa sáng.
Ai biết vừa ra khỏi xe RV liền nhìn thấy Diệp Vân Triệt đã đốt lửa ở cách đó không xa
Cô bước tới để giúp đỡ.
Thấy cô đến, Diệp Vân Triệt hỏi:
“Sao không ngủ thêm, còn sớm mà.”
“Để xem xem anh đã đi chưa.”
Diệp Thánh Sinh ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông bên cạnh.
Anh cạo sạch râu, bây giờ ngoại hình của anh đã cải thiện trở lại.
Tuy rằng còn hơi ngăm đen, nhưng vẫn không che giấu được đường nét tuấn tú.
“Lát nữa anh đi lên, trước khi đi, giúp em chuẩn bị đồ ăn.”
Diệp Vân Triệt thái độ vẫn rất bình tĩnh, nói chuyện cũng không có nhìn cô.
Trong lúc rửa mặt, Diệp Thánh Sinh hỏi:
"Vậy anh đi lên rồi sẽ về sao? Bọn em không thể lên tìm anh sao?"
"Tốt nhất đừng đi."
"Diệp Vân Triệt, anh còn muốn đẩy em đi?"
Diệp Thánh Sinh tắm rửa xong đi tới.
Diệp Vân Triệt liếc cô một cái, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bi thương.
Anh không nói gì.
Diệp Thánh Sinh chăm chú nhìn anh, tiếp tục nói:
"Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, không thể cùng nhau giải quyết sao? Anh cho rằng nếu anh đẩy em ra, em thật sự sẽ không quan tâm đ ến anh sao?"
Cô đưa tay kéo góc áo anh.
"Đừng đẩy em ra, để em ở bên anh, làm chỗ dựa vững chắc cho anh, được không?”
Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang kéo áo của mình, lắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của cô.
Rốt cuộc anh không thể không phá vỡ sự phòng thủ.
Thánh Sinh của anh, rất yêu anh.
Sao anh có thể đẩy cô ra dễ dàng như vậy.
Cô sẽ không rời xa anh, giống như cho dù cô vô tâm đ ến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cô.
Có một mối liên hệ giữa hai người.
Xoay người, Diệp Vân Triệt ôm Diệp Thánh Sinh vào lòng.
“Thực xin lỗi.” Giọng nói của anh trở nên có chút khàn khàn.
Diệp Thánh Sinh cười nhạt, giơ tay vỗ vỗ lưng anh, rộng lượng nói:
"Em không trách anh, chỉ là anh đừng như vậy nữa."
"Lỗi của anh."
Diệp Vân Triệt buông cô ra, sau đó tập trung nhìn cô, anh hứa: "Điều đó sẽ không xảy ra trong tương lai."
Diệp Thánh Sinh cười nâng cằm về phía anh.
"Vậy hãy hôn em một cái."
Sau khi làm hòa với anh, cô hiếm khi hành động như một đứa trẻ trước mặt anh.
Cô luôn cảm thấy mình trưởng thành hơn sau khi làm mẹ.
Nhưng bây giờ trước mặt người đàn ông này, cô vẫn muốn được anh quan tâm, chiều chuộng và bảo vệ.
Diệp Vân Triệt đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa định cúi xuống mổ cái miệng mười ngày quan tâm nhớ nhung.
Anh hôn say đắm, ám ảnh và tham lam.
Diệp Thánh S1nh lý trí hơn nhiều, chị Ninh đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, cô sợ rằng một lúc nữa chị nhìn thấy.
Cô vội vàng xô đẩy người đàn ông, tránh nụ hôn của anh, xấu hổ nói:
"Không thể để anh hôn, anh nghiện hôn rồi."
Diệp Vân Triệt nheo mắt nhìn cô.
"Ôi, đồ dối trá."
Diệp Thánh Sinh lườm anh
"Không nói chuyện với anh, em đi chuẩn bị đồ ăn."
Cô xoay người bận rộn.
Diệp Vân Triệt đi theo.
Trong lúc đôi trẻ đang bận rộn, một chiếc ô tô chậm rãi chạy tới.
Diệp Vân Triệt biết chiếc xe đó, nó thuộc về Cố Thành Lệ.
Anh ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh
"Nhìn xem ai đang đến."
Diệp Thánh Sinh ngẩng đầu, thấy Cố Thành Lệ xuống xe, kinh ngạc nói:
"Làm sao anh ấy biết chúng ta ở đây?" Anh ấy ở đây để làm gì? Đến theo đuổi chị Ninh?"
Xong rồi, lúc này Cố Thành Lệ xuất hiện, Mộ Dung Nam Dương vốn đã ở sâu trong khu vực nguy hiểm, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Diệp Vân Triệt tiến lên đón anh
"Anh chạy tới đây làm gì?"
Cố Thành Lệ đóng sầm cửa xe, nhìn Diệp Vân Triệt đang đi về phía anh.
Anh nhìn quanh một lượt, không thấy Đường Ninh, thuận miệng hỏi: "A Ninh đâu?"
"Trong đoàn lữ hành, vẫn đang ngủ."
"Vậy để cô ấy ngủ trước đi.
Hai người đang làm gì vậy? Làm bữa sáng? Anh có thể giúp em."
Để cho mình ở lại, anh đã tìm mọi việc để làm.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Anh phải nhân cơ hội này để giải quyết mâu thuẫn với con trai và Đường Ninh.
Diệp Thánh Sinh lặng lẽ chui vào RV.
Thấy hai đứa trẻ và chị Ninh vẫn đang ngủ, cô vội vàng giơ tay vỗ nhẹ vào người chị Ninh, nhỏ giọng gọi:
"Chị Ninh..."
Đường Ninh giấc ngủ rất nhẹ, nếu không phải tối hôm qua suy nghĩ nhiều, chắc giờ này cô không ngủ.
Nghe thấy có người gọi cô vội vàng ngồi dậy.
"Sao vậy?"
Diệp Thánh Sinh đến gần cô nói nhỏ.
"Cố Thành Lệ đang ở đây."
Đường Ninh sắc mặt thay đổi hỏi: "Anh ta tới đây làm gì?"
"Em cũng không biết, hình như đuổi theo chúng ta."
"Chị cảm thấy anh ta ăn no rồi, không cần lo lắng, chúng ta cứ làm việc của mình."
"Được rồi, chị Ninh, chị ngủ tiếp đi, em đi ra ngoài."
"Đi đi."
Đường Ninh không muốn làm phiền hai đứa trẻ bên cạnh, cô thay quần áo và mang theo đồ vệ sinh cá nhân ra khỏi xe RV.
Cố Thành Lệ và Diệp Vân Triệt đang chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn thấy Đường Ninh xuống xe nên vội vàng chào cô.
“A Ninh, chào buổi sáng.”
Đường Ninh giả vờ như không để ý, đi thẳng đến con suối cách đó không xa.
Cố Thành Lệ lập tức đi theo.
Diệp Vân Triệt nhìn hai người họ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa xót xa cho nỗi khổ của anh vừa mừng vì mình là người may mắn.
May mắn Thánh Sinh vẫn còn ở với anh.
Đúng lúc này Diệp Thánh Sinh đi tới, đứng bên cạnh anh lẩm bẩm:
“Nói cho em biết, Cố Thành Lệ này đang rình rập, anh ấy sẽ đuổi chị Ninh sao?”
Cô không ngờ Cố Thành Lệ lại có sự kiên trì như vậy.
Đuổi theo từ thành phố A đến vùng núi.
Anh cũng khá rảnh rỗi.
"Điều đó phụ thuộc vào Đường Ninh.
Nếu trong lòng cô ấy thực sự có Mộ Dung Nam Dương thù dù anh ấy có theo đuổi thế nào cũng không ích gì."
"Nếu