Nằm trên giường, Diệp Thánh Sinh cảm thấy mình như rơi xuống vực thẳm, mọi sợ hãi và nguy hiểm đều đổ dồn về phía cô.
Cô vô cùng sợ hãi, run rẩy cuộn mình trên giường cả đêm, đầu óc trống rỗng.
Sáng sớm hôm sau, cô xuống nhà trong tâm trạng chán nản, một mình quay lại trường trong sự uất ức.
Hôm nay là thứ hai, cô có lớp học phải tham dự.
Ngay cả khi hôn nhân không may mắn, cô không thể để việc học của mình bị tụt lại phía sau.
Cuối cùng cũng qua được hết tiết học buổi chiều, Diệp Thánh Sinh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay, vẫn không có tin tức gì của người đàn ông này.
Bạn học ghé vào tai cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi căng tin ăn cơm.”
Diệp Thánh Sinh đứng dậy cùng bạn học rời đi.
Đi được nửa đường, một cô gái đi tới, đứng trước mặt cô hỏi: “Bạn học, cậu là Diệp Thánh Sinh sao?”
Diệp Thánh Sinh gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Cổng trường có người tìm cậu."
Diệp Thánh Sinh: "..."
Có người tìm cô?
Sẽ là ai?
Tò mò, Diệp Thánh Sinh đi về phía cổng trường.
Vừa chạy đến cổng trường, cô đã được một người đàn ông trung niên chào đón.
Người đàn ông bước lên phía trước và gật đầu: "Cô Diệp, xin mời."
Diệp Thánh Sinh đi theo người đàn ông đến một bên đường, nhìn thấy anh ta mở cửa xe.
Bên trong là một phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời thượng.
Diệp Thánh Sinh không nhận ra cô ấy, chỉ đứng đó quan sát một cách đề phòng.
Người phụ nữ trong xe cũng nhìn cô, nói: “Lên xe, tôi đưa cô đi ăn trưa.”
Diệp Thánh Sinh mặt không đổi sắc, im lặng.
Người phụ nữ tiếp tục: "Tôi tên là Thư Vũ.
Không biết cô đã nghe thấy tên tôi từ A Triệt chưa."
Thư Vũ...
Cô đã nhìn thấy cái tên này trên điện thoại anh, chính vì cô ấy mà anh mới muốn để ly hôn với cô.
Diệp Thánh Sinh nhìn người phụ nữ trong xe với thái độ thù địch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô tìm tôi làm gì?"
Thư Vũ kiêu ngạo ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Diệp Thánh Sinh bên ngoài xe, nói với giọng điệu khinh thường: "Nói với cô về A Triệt.
Sao cô lại sợ tôi như vậy?"
"Tôi sợ cô? Một tiểu tam không biết xấu hổ."
Diệp Thánh Sinh không sợ cô ta.
Mặc dù thân hình cô nhỏ bé nhưng không làm chuyện trái lương tâm.
Khi Thư Vỹ nghe thấy từ "tiểu tam", trong lòng nổi lên tức giận.
Thấy cô gái không lên xe, cô ta giẫm giày cao gót xuống xe.
Một người phụ nữ cao 1m70 và đi giày cao gót 5 cm đứng trước mặt Diệp Thánh Sinh.
Với khí chất của một cô gái trẻ, Thư Vũ liếc nhìn cô gái trước mặt và ậm ừ.
"Cô thật may mắn.
Một đứa trẻ mồ côi không chỉ được A Triệt bảo trợ đi học, mà còn được anh ấy cưới làm vợ.
Địa vị của A Triệt, gia đình anh ấy sao có thể đồng ý.
Việc cô kết hôn thực sự rất kỳ lạ."
Diệp Thánh Sinh trừng mắt nhìn người phụ nữ, mặc dù cô ta cao,, dáng người chuẩn và khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng nhìn ngoại hình cũng không còn quá trẻ.
Diệp Thánh Sinh cảm thấy rằng mặc dù cô không cao bằng, nhưng không thua kém.
Hơn nữa, tuổi trẻ là lợi thế của cô.
Cô không chút khách khí đáp:
"Chú cưới tôi chứng tỏ trong lòng chú có tôi.
Cô đến đây để chất vấn tầm nhìn của chú và gia đình?"
Diệp Thánh Sinh từng nghĩ buông tay nhưng bây giờ không chỉ có mình cô.
Vì con, cô lại muốn chiến đấu.
Đừng để đứa con sinh ra không cha không mẹ.
Đừng giống như cô...!không biết cha mẹ mình ở đâu từ khi còn nhỏ.
Và người thân duy nhất trong cuộc đời cô là Diệp Vân Triệt.
Cô thực sự muốn cho đứa con của mình một mái ấm.
Sắc mặt Thư Vũ tái nhợt, cô ta không ngờ cô gái hoang dã không thân phận, không lai lịch, không ra gì lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.
Cô ta từng bước tiến lại gần cô, trong mắt hiện lên sự căm hận.
"Nếu như lúc đó tôi không rời đi, cô cho rằng mình có cơ hội đứng bên cạnh A Triệt sao?"
Thư Vũ cũng không phủ nhận cô