Từ lúc Diệp Thánh Sinh bước vào, Diệp Vân Triệt đã chú ý đến cô.
Nhưng anh lại giả vờ như không thấy, tiếp tục nói chuyện với Thư Vũ.
Nhìn thấy Diệp Thánh Sinh đến gần, Thư Vũ cố ý che tầm nhìn của Diệp Vân Triệt.
"A Triệt, dù sao hiện tại em không có việc gì, không bằng đến công ty của anh làm thư ký cho anh?"
Thư Vũ thấy Diệp Vân Triệt lơ đãng, vội vàng tìm đề tài nói chuyện.
“Em có thể làm sao?”
Diệp Vân Triệt thu hồi ánh mắt.
“Em cái gì cũng làm được, đừng quên em cũng là nghiên cứu sinh.”
“Được.” Diệp Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, tùy tiện đồng ý.
...
Không xa, Đường Ninh mang theo Diệp Thánh Sinh đến bên cạnh hai người đàn ông bận rộn, cười nói:
"Nào, để tôi giới thiệu em gái tôi với hai người."
Hai người đàn ông đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Diệp Thánh Sinh.
Một người là Cố Thành Lệ, chồng của Đường Ninh, ngoài ba mươi, chủ tịch tập đoàn Cố thị, thuở còn trẻ là giáo sư y khoa, chuyên ngành phẫu thuật.
Sau đó, anh rời bỏ công việc của mình và trở về nhà để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Anh ấy cao mét chín, có ngoại hình phi thường và khí chất xuất chúng.
Tất nhiên, đó cũng là bạn thời thơ ấu của Diệp Vân Triệt.
Người còn lại là Đường Vãn Quân, em trai Đường Ninh, hai mươi hai tuổi, sinh viên trường điện ảnh, chuyên ngành diễn xuất, đã đóng ba bộ phim học đường.
Nói chung, những người không chú ý đến ngành công nghiệp giải trí thì không biết anh ấy.
Anh ấy cao một mét tám năm, có vẻ ngoài đẹp trai khác thường, với lông mày như kiếm, đôi mắt như sao, sống mũi cao và đôi môi hơi nhếch lên tự nhiên khiến người ta có ảo giác rằng anh ấy luôn mỉm cười.
Để ý xem, chỉ gương mặt của anh thôi cũng có thể nhanh chóng khiến lòng người rung động, không thể rời mắt.
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn họ, ngượng ngùng nói:
"Xin chào, em tên Diệp Thánh Sinh."
Cố Thành Lệ mỉm cười nói: "Anh biết em, cô bé được A Triệt bảo trợ đến trường phải không?"
Diệp Thánh Sinh cười gật đầu: "Vâng."
"Chờ chút, bọn anh nướng thịt chó các em."
Diệp Thánh Sinh có chút đói bụng, nhìn đồ ăn còn chưa nấu chín trên vỉ nướng, cô lén nuốt nước miếng.
“Em không kén ăn, ăn gì cũng được.”
“Được, bọn anh xong ngay đây.”
Diệp Thánh Sinh gật đầu, thấy người bên cạnh đang nhìn mình, cô lễ phép chào anh: “Xin chào.”
Đường Vãn Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Thánh Sinh mỉm cười nói: "Xin chào, dường như anh đã gặp em ở đâu đó."
Diệp Thánh Sinh sững sờ nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh đá em trai mình.
"Đừng nói nhảm nữa, em nhìn thấy Thánh Sinh khi nào?
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh hỏi Diệp Thánh Sinh: "Em ở trong cô nhi viện Ánh Dương không?"
Diệp Thánh Sinh gật đầu.
"Phải, em lớn lên trong cô nhi viện Ánh Dương."
Nhưng cô không có bất kỳ ấn tượng nào về chàng trai này.
"Đúng là em rồi.
Anh nhớ rõ khi đó anh cùng các bạn chơi bóng rổ bên cạnh cô nhi viện của em, có một đứa trẻ rơi xuống hồ cá, người anh trèo tường vào cứu là em sao?"
Diệp Thánh Sinh "..."
Khi cô ấy tám tuổi, chị Ninh đã mua cho cô một con búp bê xinh đẹp, cô vừa ôm vào lòng trở lại cô nhi viện, lại bị những đứa trẻ khác cướp đi, cuối cùng cô bị đẩy xuống ao cá.
Cô chới với một lúc lâu mới thấy một anh mập nhảy khỏi tường lao xuống ao cá vớt cô lên.
Người anh trai kia mặc dù không nói tên, không đợi cô nói lời cảm ơn đã rời đi, nhưng cô nhớ rõ ràng, người anh trai kia rất béo.
Lại nhìn người trước mặt, anh ta đẹp trai như vậy, gầy như vậy, dáng người như vậy.
Thực sự không thể liên tưởng với anh béo đã cứu cô.
"Em không biết anh cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao