Diệp Thánh Sinh cảm thấy đầu óc mình đã sáng suốt rất nhiều.
Nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy trống rỗng, như mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Nhìn thấy dì Trương bưng đồ ăn đi vào, cô cười gọi: "Dì Trương."
"Ôi, đứa bé tội nghiệp này, ăn chút gì đi." Dì Trương thương xót, vội mở hộp bánh bao.
Đường Vãn Quân cầm lấy bát.
"Để tôi đút cho cô ấy."
Dì Trương liếc nhìn Đường Vãn Quân cũng không từ chối.
Bác sĩ nói cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, vì vậy anh nghiền nhỏ bánh bao, dùng thìa múc cho Diệp Thánh Sinh ăn với súp.
Diệp Thánh Sinh vui vẻ há miệng ăn.
Trong khi ăn, cô nhìn Đường Vãn Quân và mỉm cười.
“Tại sao em lại cười với anh?”
“Bởi vì anh rất đẹp.” Cô nói một cách yếu ớt nhưng vui vẻ.
“Hả?”
Đường Vãn Quân nhíu mày, dở khóc dở cười.
“Em cũng rất xinh.”
“Đúng vậy, chúng ta đều đẹp đôi, cho nên chúng ta là trời định, Vãn Quân, hứa với em, đừng rời xa em, được không?"
Trong tiềm thức của Diệp Thánh Sinh, Đường Vãn Quân đã cứu cô.
Cô thậm chí còn cảm thấy mình đã từng rất hạnh phúc, tuy là cô nhi nhưng lại sống một cuộc sống cao sang.
Và cuộc sống đó là nhờ Đường Vãn Quân.
Có lẽ trước đây họ phải yêu nhau nhiều lắm.
Đường Vãn Quân có chút giật mình.
Cô ấy lại coi anh là Diệp Vân Triệt?
Cô ấy có thể nhớ tất cả mọi người, nhưng Diệp Vân Triệt thì không?
Nghĩ đến đây, Đường Vãn Quân thử hỏi: “Sinh Sinh, em có biết Diệp Vân Triệt không?”
Diệp Vân Triệt?
Diệp Thánh Sinh nhăn mặt, lắc đầu nói: "Em không biết, anh ta là ai? Anh ta có phải là bạn của anh không?"
"..."
Nhìn phản ứng của cô gái này, cô nhớ tất cả, ngoại trừ Diệp Vân Triệt.
Mà Diệp Vân Triệt đang đứng ở cửa, cũng nghe thấy tận tai từng lời Diệp Thánh Sinh nói.
Anh không thể chấp nhận được, tại sao lần này cô gái tỉnh dậy, lại nhớ đến tất cả mọi người, mà không phải anh?
Tại sao cô lại quên anh?
Diệp Vân Triệt khó chịu cúi đầu, cố gắng chịu đựng cơn đau nhói ở lồ ng ngực.
Trong phòng bệnh, Đường Vãn Quân lại hỏi: “Thánh Sinh có nhớ Thư Vũ không?”
Diệp Thánh Sinh lại cau mày, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh.
"Thư Vũ là ai? Tại sao anh cứ hỏi em những người em không biết? Anh cho rằng em bị mất trí nhớ, đã quên cái gì sao?" Diệp Thánh Sinh cố gắng suy nghĩ.
Cô nhớ đến dì Trương, chị Ninh, anh Quân và người bạn cùng phòng thời đại học.
Cô vẫn nhớ Diệp Hân Nhiên.
Như thể cô biết những người này.
Đường Vãn Quân cười khan: “Không, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Sợ lại chọc giận cô, Đường Vãn Quân không dám ép nữa.
Sau khi cho Diệp Thánh Sinh ăn xong, Đường Vãn Quân đứng dậy nói với dì Trương: "Dì ở lại với cô ấy, con ra ngoài một lát."
Đường Vãn Quân ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Vân Triệt đang vùi đầu ngồi trên băng ghế dài, có lẽ đã nghe thấy những gì Diệp Thánh Sinh vừa nói.
Anh ngồi xuống nói:
"Trước đó bác sĩ nói cô ấy có thể bị mất trí nhớ, tôi nghĩ chắc không nghiêm trọng lắm.
Nhưng lần này cô ấy nhớ được tất cả mọi người, ngoại trừ anh và Thư Vũ."
Quay sang nhìn Diệp Vân Triệt, Đường Vãn Quân hỏi:
"Cho nên, anh và Thư Vũ nhất định đã làm điều gì đó khiến cô ấy không thể chấp nhận được, đúng không?"
Diệp Vân Triệt vùi đầu trong im lặng.
Anh vẫn nhớ chuyện đã xảy ra trước khi cô tự sát.
Đó là bởi vì Thư Vũ đã hôn anh.
Lúc đó cô ấy không quan tâm, nói anh và Thư Vũ rất phù hợp.
Kết quả hiện tại là do Diệp Vân Triệt.
Thấy anh không lên tiếng, Đường Vãn Quân lại nói:
"Tôi có thể tạm thời giúp anh chăm sóc cô ấy, nhưng bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng anh đừng