Vài cô gái say rượu.
Dương Thần đợi bọn họ bất tỉnh mới sắp xếp người đưa về trường học.
Đương nhiên, Diệp Thánh Sinh được Diệp Vân Triệt trực tiếp bế lên xe.
Diệp Thánh Sinh như biến thành một người khác khi say rượu, ánh mắt yêu nghiệt khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Vân Triệt.
Cô giơ tay nhéo cái cằm của anh, lớn tiếng nói:
"Ha ha.
Em trai nhìn cũng được, ở với chị một đêm, chị cho tiền em nhé?"
Diệp Vân Triệt "..."
Ánh mắt anh như một cây băng, lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh.
Nghĩ đến những lời vừa rồi cô dùng để miêu tả anh, anh càng thêm tức giận.
Lúc này, anh không muốn nói lời nào với cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Dương Thần đang lái xe, không dám nói gì, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu.
Anh ta thở dài trong lòng, trên đời chỉ có cô Thánh Sinh dám đối xử với sếp của họ như thế này.
Tổng giám đốc cũng vậy, anh ấy yêu cô gái này rất nhiều, rất bao dung và độ lượng.
"Em trai không phải tới bán thân sao? Tại sao không vui? Chị đây có tiền."
Thấy người đàn ông trầm mặc, Diệp Thánh Thịnh từ trong túi lấy ra một xấp tiền ném cho Diệp Vân Triệt.
"Đủ chưa? Chăm sóc chị cẩn thận, xong việc sẽ đưa nốt phần còn lại."
Diệp Vân Triệt sắc mặt tái nhợt, toàn thân giống như băng, cắn chặt răng giữa môi mỏng, gắt lên bà chữ:
"Diệp.
Thánh.
Sinh!"
"Oẹ..."
Diệp Thánh Sinh nôn mửa, nằm xuống đùi Diệp Vân Triệt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt đều nở nụ cười.
"Thực xin lỗi, chị uống hơi nhiều, em trai biết chúng ta uống loại rượu gì không? Một chai năm vạn tệ, oẹ..."
Cô khó chịu muốn lại nôn, nhưng lại không nôn được.
Cô cảm thấy chóng mặt và nóng khắp người, không có chút năng lượng nào.
Nhưng tay vẫn giữ chặt quần áo của Diệp Vân Triệt, hét lên:
"Em trai nhỏ, đêm nay hãy chăm sóc chị thật tốt.
Sau khi phục vụ xong, chị sẽ gửi cho em một chiếc xe hơi sang trọng và biệt thự rộng lớn, dù sao đi nữa, hahahaha, chồng của chị có tiền..."
"Lão già đó, nếu ông ta không ly hôn với chị, chị sẽ tiêu tiền như nước cho đến khi ông ta khóc lóc cầu chị rời đi.
Đừng để bị một ông già xiềng xích đến chết."
Diệp Vân Triệt "..."
Anh có bao nhiêu kiên nhẫn để cho phép cô gái này nói những điều vô nghĩa và chạy loạn.
Vậy khi anh không ở bên, cô ấy như thế này sao?
Nghĩ đến lần trước cùng Cung Hàn, lại nghĩ đến cô giấu diếm mang thai, Diệp Vân Triệt trong lòng hít một hơi thật sâu, khó chịu đến mức làm cho anh ngột ngạt.
Khi xe dừng trước cửa nhà, anh bế cô lên, đi thẳng vào nhà, ném vào bồn tắm rồi dội nước lên người cô.
Diệp Thánh Sinh đã uống rượu nặng, làm sao có thể tỉnh dậy bằng cách dội nước?
Diệp Vân Triệt càng dội nước, cô càng hưng phấn, đứng dậy nhảy cẫng lên.
“Trời mưa, trời mưa rồi, để bão táp thêm dữ dội.”
Cô giang rộng hai tay, nhắm mắt đứng trước mặt Diệp Vân Triệt, mặc cho anh dội nước từ trên đầu xuống.
Diệp Vân Triệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, cho dù tức giận đến mấy, chỉ có thể nuốt xuống.
Anh thực sự không thể ném cô ra ngoài, chứ đừng nói đến việc đánh cô.
Cuối cùng, anh đích thân giúp cô cởi bỏ quần áo ướt sũng, dùng khăn tắm quấn [email protected] thể trắng nõn mịn màng của cô lại, đưa cô lên giường.
Anh vào phòng thay đồ để lấy bộ đồ ngủ cho cô.
Chỉ là lúc đang định thay đồ ngủ, cô đột nhiên giơ tay ôm cổ anh, mê mang nhìn anh.
“Em trai nhỏ, cùng em ngủ một lần bao nhiêu tiền?”
Diệp Vân Triệt sắc mặt cực kỳ tối tăm, mím chặt môi mỏng áp chế lửa giận.
"Hừm, em trai ngon như vậy, một ngàn đô có đủ không?" Diệp Thánh Sinh cười hỏi lại.
Diệp Vân Triệt vẫn im lặng, kìm nén sự tức giận, tiếp tục mặc đồ cho cô.
"Vậy thì mười nghìn?"
"Ngoan nào.
Cậu cứ nghe lời chị, chị sẽ dịu dàng."
Diệp Thánh Sinh cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa đốt.
Cô không thể chịu đựng được, vì vậy