Trác Vi Lan đứng gần, nghe rõ một câu "Ngủ chung" kia của Mạc Sương.
Nàng không khỏi có hơi nóng nảy.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người em họ trẻ vị thành niên mang theo vali đến nương nhờ, bạn học Mạc Sương chị chỉ nghĩ đến chuyện ngủ chung một phòng nông cạn như vậy sao!
Trác Vi Lan càng nghĩ càng buồn rầu, trừng mắt.
Mạc Sương nhận được ánh mắt giận dữ của vợ, lập tức thông minh, tiến lên hỏi giúp nàng chuyện nàng muốn biết: "Thẩm Văn, sao em tới đây?"
"Em bị mẹ em đuổi ra ngoài." Mạc Thẩm Văn không quan tâm đến việc đối mặt trong im lặng của bọn bọ, giơ tay lên vỗ vali ở bên cạnh, vừa nói quyết định của mình "Tới nhà hai người ở hai tháng."
Trác Vi Lan bị giọng điệu lý lẽ chính đáng này làm cho chấn động.
Mạc Sương tỉnh táo hơn rất nhiều, hỏi từ nguyên do: "Tại sao dì lại đuổi em ra ngoài?"
"Bà ấy hỏi em xin tiền, em không cho."
"Xin tiền?" Trác Vi Lan nghe vậy sửng sốt, cảm thấy Mạc Thẩm Văn nói chuyện kỳ quái, không nhịn được chen vào hỏi: "Một người trưởng thành như dì mà hỏi em xin tiền sao?"
Mạc Thẩm Văn ghét bỏ nhìn Trác Vi Lan, như cho là nàng ngạc nhiên, nhún vai: "Rất kỳ lạ sao? Một năm trước mẹ em đã lén bán hết nhà đi rồi, số tiền vừa vào tay đã xài hết, không làm việc chỉ có thể hỏi cậu xin tiền.
Cậu đuổi bọn em ra ngoài, bà ấy còn có thể hỏi ai để xin, ăn cơm trưa còn là em trả."
Trác Vi Lan càng không thể hiểu.
Lúc dì bị đuổi ra ngoài, bà ta ở ngoài cổng ưỡn ngực chống eo gào mắng về phía cổng một lúc lâu, lúc rời đi là bạn lái xe đến đón, ba ta vừa thấy được người đã mặt mày hớn hở, quay đầu nhìn lại với ánh mắt vô cùng khinh thường, không hề có dáng vẻ lo lắng về cuộc sống.
Nàng muốn hỏi lại, Mạc Sương chú ý tới Mạc Thẩm Văn không ngừng nhìn vào túi đồ ăn mang về nhà, thở dài: "Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi, dì Phương làm mì sợi cho em." Mạc Thẩm Văn bị nhìn thấu, nuốt vài ngụm nước miếng quay đầu qua chỗ khác, gượng gạo nói tới chuyện chính: "Em ở hai tháng, có thể trả tiền mướn phòng và tiền ăn uống."
Ngay cả tiền mướn phòng và tiền ăn uống cũng đã được thương lượng.
Trác Vi Lan nhìn em họ trước mặt vẫn đang mặc đồng phục học sinh, cảm thấy chuyện này quá hoang đường: "Sao em không nội trú?"
"Ký túc xá là kiểu khép kín, em phải luyện đàn nên không tiện.
" Mạc Thẩm Văn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa hoàn cảnh không tốt, em đã ở một buổi tối, bạn cùng phòng luôn ngáy, nửa đêm đến nhà vệ sinh, phiền chết người khác."
Trác Vi Lan nhìn dáng vẻ kén chọn xoi mói của Mạc Thẩm Văn, chợt cảm thấy nếu người này ở đây, có lẽ cô ta cũng sẽ dùng vẻ mặt chế nhạo này khi nửa đêm nàng sửa bản thảo tìm đồ ăn.
Nhà nhiều thêm một người, nàng cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ đủ cách để ngăn cản: "Em chạy ra ngoài, thì dì phải làm thế nào?"
"Quan tâm bà ấy làm gì, tốt nhất là chết đói ở bên ngoài." Mạc Thẩm Văn liếc mắt.
Lại nghe được những lời khó nghe chĩa mũi nhọn vào mẹ ruột, Trác Vi Lan nhớ tới biểu cảm của dì nhắc tới con gái, còn có một đống ghi chép nuôi dạy con cái, muôn vàn xúc động—— bất kể nhân phẩm của dì như thế nào, nhưng một sản phụ lớn tuổi mạo hiểm sinh con gái, hết lòng nuôi lớn cũng không có gì sai, Mạc Thẩm Văn lại không hề tôn trọng dì, luôn khinh thường trợn trắng mắt, nhìn như vậy thật sự khiến người khác không thoải mái.
"Thẩm Văn.
" Mạc Sương cũng nghe không quen Mạc Thẩm Văn mở miệng ngậm miệng đều mắng mẹ, cũng không muốn giáo dục em họ, hỏi vấn đề quan trọng: "Tại sao em luôn nói hai tháng?"
Mạc Thẩm Văn nhìn bọn họ, lục điện thoại từ trong túi xách ra, lộ ra số dư tiền gửi ngân hàng: "Sau hai tháng em sẽ đủ 16 tuổi, đến lúc đó có thể tự mình đi ra ngoài mướn nhà, bây giờ là tình huống đặc biệt, không có chủ nhà bằng lòng ký hợp đồng với em."
Trác Vi Lan liếc nhìn số tiền gửi ngân hàng, kinh ngạc: Bây giờ trẻ con có tiền như vậy sao?
"Tiền mướn phòng và tiền ăn uống hai người cứ việc nói, chỉ cần bảo vệ em khi mẹ em tới đòi người là được rồi." Mạc Thẩm Văn suy nghĩ rất chu toàn, nói tới nói lui cũng rất tự tin, không giống như là tới nhờ vả, càng giống như là tới nói chuyện làm ăn: "Nếu bà ấy báo cảnh sát, thì hai người cũng không cần sợ hãi, trên tay em có video bà ấy uống rượu say đe dọa em, nếu ép em em sẽ báo cảnh sát yêu cầu đổi người giám hộ."
Trác Vi Lan trợn mắt hốc mồm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Thẩm Văn một lúc lâu, không khỏi lẩm bẩm một câu: "Sao lại đề phòng mẹ mình như kẻ gian vậy."
Thính lực của Mạc Thẩm Văn rất tốt, không bỏ qua cho câu nói chế nhạo này, lập tức thay đổi sắc mặt, há hốc mồm suýt chút nữa đã mắng ra, liếc nhìn Mạc Sương mới miễn cưỡng nhịn xuống.
"Thẩm Văn, lúc nào ba em về?" Không trông cậy vào dì được, nên Mạc Sương gửi gắm hy vọng lên người dượng.
Mạc Thẩm Văn cau mày: "Không biết, nhưng nhất định ông ấy muốn ở cùng mẹ em, nhưng em không muốn."
Mạc Sương còn muốn nói chuyện, Mạc Thẩm Văn đã nghe đến phiền, chỉ vào cái túi mà bọn họ đang xách hỏi: "Trên tay hai người cầm cái gì thế? Rất thơm."
"Đồ ăn." Mạc Sương nhìn Mạc Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào giống như ăn chưa no, tạm thời không nói tiếp, đặt túi ở trên bàn uống trà nhỏ: "Cơm nắm còn nóng, có muốn ăn không?"
Mạc Thẩm Văn vừa ý đùi gà đặc biệt được để lại: "Em có thể ăn cái này không?"
Mạc Sương nhìn về phía Trác Vi Lan.
"Có thể." Trác Vi Lan thấy dáng vẻ yêu thương như phụ huynh của Mạc Sương, biết tối nay sẽ mời em họ ở lại là chuyện khó tránh khỏi, tức giận cũng đặt đồ ăn mua ở bên ngoài xuống, vừa quay đầu đã xoay người chạy vào phòng bếp, mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.
Dì Phương đang cắt trái cây, thấy nàng quan tâm hỏi một câu: "Có cần nấu thêm đồ ăn hay không?"
"Không cần, con uống nước là được rồi." Trác Vi Lan giận dỗi thở dài, cũng không có tâm trạng ăn trái cây bánh ngọt, lấy ly nước từ chỗ dì Phương uống một hơi cạn sạch.
Nàng vừa uống xong một ly nước lạnh cóng, Mạc Sương đi tới, nhẹ giọng gọi: "Vi Lan?"
Dì Phương thấy hai người bọn họ có lời cần nói, lặng lẽ bưng dĩa trái cây rời đi, thuận tiện đóng cửa phòng bếp.
Không có người ngoài, Trác Vi Lan cũng không cần phải che giấu tính tình của mình, hừ một tiếng: "Gọi dễ nghe như vậy, nhất định không phải chuyện tốt."
"Không phải vậy..." Mạc Sương không biết làm sao: "Tôi chỉ là muốn trưng cầu sự đồng ý của em."
"Đồng ý cái gì?"
"Bây giờ quá trễ rồi, có thể để Thẩm Văn ở một ngày không?"
"Chỉ một ngày?" Trác Vi Lan mếu máo: "Em không tin, chị nhất định sẽ mềm lòng để cho em ấy ở hai tháng."
Mạc Sương hứa hẹn: "Đây là nhà của chúng ta, em cũng có quyền quyết định, tôi sẽ không coi nhẹ ý kiến của em mà tự tiện quyết định."
"Thật không?" Trác Vi Lan nghi ngờ nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương mỉm cười, dịu dàng dỗ dành nàng: "Dĩ nhiên.
Thẩm Văn không ăn đùi gà, chỉ ăn một miếng bánh ngọt.
Em muốn ăn, tôi lấy tới hâm cho em được không?"
Trác Vi Lan cảm thấy giọng của Mạc Sương hơi không được tự nhiên, suy nghĩ tỉ mỉ —— oh, vừa rồi khi Mạc Sương dỗ dành Mạc Thẩm Văn, cũng là dùng giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, dè đặt như vậy...
Nói đơn giản, Mạc Sương dỗ dành nàng như trẻ con.
Mạc Thẩm Văn 16 tuổi, nàng...!Sắp 25 rồi.
Lần đầu tiên Trác Vi Lan cảm thấy được người khác cưng chiều lại rất khó chịu, đè cơn giận bị giành đùi gà lúc nãy xuống, nghiêm túc suy nghĩ chuyện Mạc Thẩm Văn ngủ lại: "Tối nay em ấy ở đây...!Dì biết không?"
"Tôi bảo em ấy gọi điện thoại nói rồi." Mạc Sương nhắc tới lập tức cau mày: "Bây giờ còn đang cãi nhau bên ngoài đấy."
Trác Vi Lan hơi nghiêng đầu, khi đến gần cửa phòng bếp thì đúng lúc bắt gặp một câu nói với giọng điệu gào thét oang oang gia truyền của Mạc Thẩm Văn: "Mẹ sống hay chết thì liên quan cái dell gì đến con!"
"Em ấy xích mích với dì..." Nàng không khỏi lo lắng: "Dì sẽ không tới tìm chúng ta đòi người? Chị sẽ không thực sự tin những lời mà Mạc Thẩm Văn nói, muốn quản chuyện vớ vẩn của nhà bọn họ đúng không."
Mạc Sương lắc đầu: "Không phải, dì sẽ không để em ấy ở lại bên ngoài quá lâu."
Trác Vi Lan không đồng ý: "Dì tới, Mạc Thẩm Văn sẽ xử lý sao?"
"Dượng cũng sẽ tới? Qua mấy ngày, ông ấy sẽ trở về từ nơi khác, đến lúc đó sự khó chịu của Thẩm Văn cũng đã ầm ĩ xong rồi, sẽ ngoan ngoãn đi theo trở về nhà."
"Đúng rồi...!Em ấy rất thích ba." Trác Vi Lan nghĩ đến người dượng lương thiện có thể đưa em họ giỏi về gây chuyện đi, trong lòng hơi an tâm: "Qua tối nay rồi hãy nói."
" Ừm, tôi sẽ đến phòng ngủ chính để ngủ."
Trác Vi Lan đang rót ly nước thứ hai, nghe vậy thì run lên, suýt chút nữa đã văng tung tóe ra ngoài: " Này! Trong nhà có nhiều phòng như vậy, có cần thiết không?"
"Em quên lời mà Thẩm Văn đã nói lần trước sao?" Mạc Sương phân tích cặn kẽ cho nàng: "Dường như Thẩm Văn rất quan tâm đến quan hệ của chúng ta, thấy chúng ta chia phòng ngủ, nói đôi lời khó nghe là chuyện bình thường, nhưng nếu đặt trọng điểm vào tâm cơ, truyền đi ra bên ngoài thì làm thế nào?"
Trác Vi Lan mím môi: " Cũng đúng...!Ngay cả mẹ ruột mình mà em ấy cũng dám gài bẫy."
"Tối hôm nay mà thôi, em nhịn một chút có được không?"
"Được rồi." Trác Vi Lan đồng ý, không quên thanh minh một câu: "Ngủ đơn thuần."
Mạc Sương giả vờ ngốc: "Không ngủ thì có thể làm gì?"
"Chị còn nhỏ.
" Trác Vi Lan vừa giận vừa cười, tiếp tục nói theo thiết lập vô hại đơn thuần của Mạc Sương: "Sau này thì biết."
Mạc Sương còn không biết xấu hổ hơn nàng: "Em dạy tôi có được không?"
Trác Vi Lan cứng họng.
Nàng thật sự không dạy nổi.
Bất kể là yêu đương hay là kết hôn, Trác Vi Lan chủ yếu là thuộc về thế bị động, thỉnh thoảng sẽ nổi dậy đi trêu chọc Mạc Sương, nhưng kết quả không phải là bị coi nhẹ thì chính là khóc lóc xin tha, thua hoàn toàn trong cuộc chơi.
"Đừng có nói đùa." Nàng không nói lại người khác, chuyển đổi đề tài: "Sau tối nay, dượng sẽ đến đón em ấy đúng không?"
" Ừm, em ấy nói như vậy."
Trác Vi Lan nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi lăm, chịu đựng đến sáng sớm ngày mai tính tới tính lui là 12 tiếng, ngủ một giấc là trôi qua, gật đầu nói: "Vậy cứ thế đi, em lên lầu ngủ, chị và Mạc Thẩm Văn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, lát nữa lúc chị đến thì gõ cửa."
Mạc Sương nắm lấy tay nàng: "Vi Lan."
"Hả?"
"Tôi sẽ về phòng sớm."
...!Nói về phòng rất thuận miệng.
Trác Vi Lan liếc mắt, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt vui vẻ của Mạc Sương lại không có sức chống cự, vẫn là qua loa đáp lại: " Ừm."
Đi qua phòng khách, nàng tranh thủ liếc nhìn Mạc Thẩm Văn.
Phong cách của Mạc Thẩm Văn tương đối phóng đãng không chịu gò bó, một tay cầm cơm nắm, một tay cầm nước trái cây, bắt chéo hai chân xem ti vi, xem đến hưng phấn ha ha cười to, run rẩy đến mức nước trái cây cũng sắp văng tung tóe ra ngoài.
Đây rõ ràng là một dáng vẻ chủ nhà.
Trác Vi Lan thấy không vừa mắt, bước nhanh lên lầu, khi nàng giẫm lên bậc thang thứ ba thì nghe được hai câu bay tới.
"Ngủ ngon."
Trác Vi Lan sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy chính là Mạc Sương mỉm cười híp mắt và mắt nhìn thẳng của Mạc Thẩm Văn.
Rõ ràng là hai tiếng...!Nàng nghe lầm sao?
Trác Vi Lan buồn bực, vốn muốn mặc kệ, nhưng đúng lúc Mạc Thẩm Văn cầm bánh ngọt, gần giống với chiếc bánh xuất hiện vô duyên vô cớ được tặng năm đó, từng tầng từng lớp bơ và dâu tây, màu trắng và màu đỏ vô cùng chướng mắt.
Nàng không hy vọng lần này cũng không rõ ràng như mấy năm trước, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn hỏi Mạc Thẩm Văn: "Em nói ngủ ngon với tôi sao?"
"Đúng vậy." Mạc Thẩm Văn nuốt bánh vào trong miệng, đặt chân xuống ngồi ngay ngắn, lặp lại rõ ràng một lần: "Ngủ ngon."
Có lẽ là bình thường bị mặt lạnh nhiều, nên khi Trác Vi Lan nghe được một câu ngủ ngon đơn giản, lại cảm thấy biểu cảm của Mạc Thẩm Văn rất khôn ngoan, nghĩ tới nàng cũng lớn tuổi nên không cần so đo với trẻ con, đáp lại một câu: "Ngủ ngon."
Mạc Sương ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, vui vẻ yên tâm mỉm cười.
Trác Vi Lan cũng có cảm giác ấm áp tuyệt vời, cong môi vui vẻ.
Nhưng ảo giác của bọn họ không kéo dài quá lâu.
"Mạc Sương, chị không lên cùng sao?" Mạc Thẩm Văn đặt bánh ngọt xuống, đảo con ngươi một vòng, lập tức thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, cười nhếch mép nhạo báng: "Vợ chị chưa tới tám giờ đã trở về phòng, bày tỏ rõ ràng như vậy, mà chị còn ngu ngốc đứng đó làm gì!"
Nụ cười của Mạc Sương cứng lại ở trên mặt.
Trác Vi Lan còn thảm hại hơn, khóe môi rũ xuống, thấy Mạc Thẩm Văn nháy mắt với dáng vẻ người lão luyện, không thể ở lại được nữa, bước nhanh trở về phòng.
——
Lúc Mạc Sương lên tới, Trác Vi Lan đang sấy tóc, qua loa xem video trên máy tính.
"Vi Lan.
" Mạc Sương đến gần, đặt một ly trà nóng ở trong tay nàng: "Em đang xem gì thế?"
Trác Vi Lan không nuốt trôi dáng vẻ này, liếc nhìn: "Đồ ăn bị Mạc Thẩm Văn ăn hết rồi sao?"
"Không có." Mạc Sương quẹt chóp mũi của mình, khôn khéo đáp lại: "Đùi gà là tôi ăn, thịt bò cay cơm nắm cũng là tôi ăn."
Đồ mình thích cũng đều vào trong bụng của vợ, Trác Vi Lan bất giác hài lòng, lại bật máy sấy tóc lên.
Mạc Sương đưa tay muốn nhận lấy: "Tôi giúp em."
"Chị có được không đấy." Trác Vi Lan nghe được giọng hào hứng của Mạc Sương, nhanh chóng tách biệt bạn học Mạc tha thiết và Mạc tổng đã từng thuần thục ra, bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc: "Chị ngủ một giấc cũng có thể đè ép tóc của em."
Vẻ mặt tràn đầy lòng tin của Mạc Sương đã ỉu xìu khi nghe được chuyện cũ mất mặt đó, hờn giận thu tay về: "Được rồi, tự em làm đi..."
Trác Vi Lan lại càng thất vọng.
Sao có thể nhanh chóng từ bỏ như vậy?
Nàng buồn rầu nói thầm một câu, không tình nguyện bắt đầu sấy tóc.
Bởi vì tóc dài lại dày, nên mỗi lần nàng phải sấy tóc mất một khoảng thời gian, lúc rủ xuống cánh tay ê ẩm, còn chưa chắc đã có thể khiến tóc khô hoàn toàn, chứ đừng nhắc tới có bao nhiêu bực bội.
Trước kia Mạc Sương rất thích sấy tóc cho nàng, điều chỉnh hơi ấm, sấy từng sợi tóc cho nàng, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, không giống như là đang sấy tóc, thay vào đó lại giống như ở đang xoa đầu.
Trác Vi Lan luôn mệt rã rời chỉ muốn ngủ, không chịu nổi dựa vào phía sau.
Mạc Sương không thúc giục nàng, cô sấy xong cúi người hôn từ trên trán chậm rãi đi xuống, làm phiền người đang ngủ yên tĩnh, nhưng lại không khiến nàng tức giận.
Trác Vi Lan suy nghĩ đến sững sờ, sấy tóc cố định tại một chỗ quá lâu, khiến sợi tóc được sấy đến nóng lên.
"Ây da." Nàng khẽ kêu lên, đặt máy sấy tóc xuống di chuyển tới trước gương đi kiểm tra có phải tóc mình đã bị cháy rụi hay không.
Mạc Sương cũng rập khuôn đi theo nàng, sau khi kiểm tra xong thì nói một câu: "Không sao." Dứt lời, Mạc Sương còn an ủi vuốt ve mái tóc rối của nàng, đôi mắt dịu dàng không hề khác với trước kia.
"Oh..." Trác Vi Lan hơi có dũng khí, đưa máy sấy tóc tới: "Chị giúp em đi."
Mạc Sương gật đầu, bổ sung một câu: "Nếu đau...!Véo tôi nhé?"
Trác Vi Lan nhất thời không cảm thấy đề nghị này hoang đường, nghĩ là —— véo ở đâu?
Khi nàng đang suy nghĩ lung tung, Mạc Sương đã bật gió ấm giúp nàng sấy khô, động tác không thuần thục, thậm chí hơi quá cẩn thận, giống như đang cầm cái gì đó đang nóng, thỉnh thoảng sẽ nhìn biểu cảm của nàng từ trong gương, giống như một học trò nhỏ sợ bị giáo viên bắt lỗi.
Trác Vi Lan bị chọc cười: "Yên tâm, nếu đau em sẽ kêu."
"Tôi sẽ nhẹ nhàng."
"Ừm.
"
Thời gian trôi qua theo việc sấy tóc, cơn buồn ngủ của Trác Vi Lan lại kéo đến, híp mắt lắc lư, ngáp một cái, hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn chiếc gương lớn trên bàn trang điểm, nhìn thấy áo ngủ bị lệch khi nàng vươn vai, còn có ánh mắt nhìn thẳng của Mạc Sương đang nắm từng sợi tóc sấy khô cho