Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

64: Bóng Tối


trước sau


Trác Vi Lan đến là để xem náo nhiệt, chưa đứng vững bao lâu đã bị chỉ ra tra hỏi, không kịp phản ứng lại, ngây người hướng vào trung tâm của nơi hỗn loạn, do đó nàng thấy rõ được viền mắt đã đỏ hoe và những giọt nước mắt gấp gáp của Mễ Giai Manh.
"Nói đi!" Mễ Giai Manh lớn tiếng quát, lấy ống đựng bút bên cạnh chọi tới.

"Các người cũng định vứt Mạc Thẩm Văn ra nước ngoài sao!"
Ống đựng bút bị trượt, đập mạnh vào bức tường bên cạnh họ, những chiếc bút bên trong vương vãi khắp sàn, có hai cây bút lăn đến bên chân của Trác Vi Lan, phát ra âm thanh không thể nghe thấy khi chạm va chạm với giày.
Trác Vi Lan vô thức né tránh, Mạc Sương nhíu mày, dứt khoát kéo nàng xoay người quay đi.
Trở lại phòng tiếp tân, lúc họ còn chưa kịp đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ náo loạn từ bên ngoài, bao gồm cả tiếng la hét của Mễ Giai Manh, tiếng khóc của Lục Vân Chiêu, còn có những âm thanh đánh nhau không phân biệt được, xen lẫn với những tiếng quát lớn "không được cử động".
Mạc Sương đưa đầu ra thăm dò, "Nhân viên bảo vệ đến rồi."
"Ồ." Hiện trường càng thêm hỗn loạn, Trác Vi Lan lấy lại tinh thần suy nghĩ đền câu Mễ Giai Mẫn nói đến hai lần, "Mễ Giai Manh sẽ bị đưa ra nước ngoài?"
"Chắc là vậy." Mạc Sương gật đầu.
Trác Vi Lan vỗ ngực vui vẻ nói, "Chẳng trách lại kích động như vậy......!Đợi đã, con bé hiểu lầm chúng ta cũng muốn đuổi Tẩm Văn đi, sẽ không làm ra chuyện gì đó chứ?"
"Khó nói." Mạc Sương suy nghĩ trong chốc lát đưa ra quyết định, "Ngồi xuống đi, chị gọi cho Thẩm Văn."
Con cái của gia đình người khác làm ầm ĩ ra sao, Trác Vi Lan cũng chỉ là người ngoài xem náo nhiệt không thể can thiệp vào, không bằng đi quan tâm chuyện của gia đình mình thôi.

Nghe lời của Mạc Sương, nàng không còn quan tâm đến động tĩnh bên ngoài nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy điện thoại ra tìm số của Mạc Thẩm Văn.
Vậy mà vừa xem, nàng đột nhiên phát hiện mình đã từ chức và ở nhà một thời gian, các cuộc gọi của cơ quan trong nhật ký điện thoại đều đã từ từ bị đẩy ra trang sau, ngoại trừ tin nhắn hẹn Mễ Thẩm gặp mặt, cha, mẹ, và Mạc Thẩm Văn ba cái tên đã từng không có qua lại với nhau nay lại cùng đan xen nhau xuất hiện, tạo ra một loại cảm giác hài hòa quỷ dị.
Trác Vi Lan ngĩ đến đây, như thể nàng đã quen với việc thúc giục ăn cơm ngủ nghỉ mỗi ngày của Mạc Thẩm Văn, hỏi một câu khi nào nàng về đến nhà.
"Để chị." Mạc Sương nghĩ rằng nàng bị dọa cho sửng sốt bất động, lấy điện thoại qua giúp nàng ấn gọi, mở loa ngoài.
Sau vài hồi chuông, Mạc Thẩm Văn bắt máy, "Alo?"
"Em đi ra ngoài chưa?" Mạc Sương nghe thấy có âm thanh ầm ĩ.
"Đi rồi."
"Vi Lan muốn đi du học, chị cùng cô ấy đi gặp cố vấn, gặp được Mễ Giai Manh đang ở đây gây rối." Mạc Sương một lời đã nói rõ ràng, "Nếu cô ta có nói với em chuyện gì, em đừng tin, trực tiếp đến hỏi bọn chị được chứ?"
Mạc Thẩm văn im lặng một hồi, sau đó hỏi một câu không quan tâm lắm, "Gây rối như thế nào, đánh người?"
"Đập đồ vật." Mạc Sương nghiêm túc nói, "Em đừng học theo."
Mạc Thẩm Văn nở nụ cười, "Học không được, chưa kịp động thủ đã bị Di Tinh bắt lấy rồi."
Di Tinh bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Biết thì tốt."
"Thật là ngoan~" Đã chứng kiến được sự gây rối náo loạn của Mễ Giai Manh, Trác Vi Lan rất thỏa mãn với biểu hiện của Mạc Thẩm Văn, phát ra lời khen từ nội tâm, "Đi học đi, trên đường đi chú ý an toàn."
Mạc Thẩm Văn nói lời tạm biệt, đợi họ cúp máy trước.
"Bái bai." Trác Vi Lan ngắt máy, nhìn nhật ký cuộc gọi trên màn hình không khỏi thở dài, "Thẩm Văn bây giờ ngoan biết bao."
Mạc Sương mặt không cảm xúc nói, "Di Tinh ở bên cạnh, em ấy dám không ngoan sao?"
"......" Trác Vi Lan ho nhẹ một tiếng, "Dù sao thì cũng là ngoan mà, so với Mễ Giai Manh kia tốt hơn biết bao nhiêu rồi."
"Ừm, cô nói đúng." Mạc Sương nể mặt không phản bác nữa.
Trác Vi Lan còn muốn nói gì đó, thì bị hấp dẫn bởi âm thanh bên ngoài truyền đến.

Chuyện trong nhà đã giải quyết xong, tính tò mò và thích buôn chuyện của nàng lại hồi sinh, nhịn không được bước ra ngoài cửa nghe ngóng.
Trong lúc này, nàng vừa hay gặp được Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu đi cạnh nhau.
Cả hai người đều cau mày mặt mũi khổ sở, nhìn thấy nàng mới nở ra nụ cười không tự nhiên, đối mắt nhìn nhau, Mễ Thẩm lên tiếng trước, "Vi Lan, lúc nãy thật sự rất xin lỗi.


Cô có bị thương không?"
"Không có bị thương." Trác Vi Lan đương nhiên biết là chuyện về ống đựng bút, vẫy vẫy tay.
Mạc Sương đi theo tới, nhìn thấy họ đứng ở hành lang nói chuyện lịch sự, liền cau mày, "Mễ Giai Manh đâu?"
"Ở đằng kia......" Lục Vân Chiêu cười khổ, "Có người đang ở đó khuyên, chúng tôi......"
Lục Vân Chiêu nói đến đây thì không nói được nữa, che mặt cúi đầu, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
"Chúng tôi xuất hiện, cô ấy sẽ càng kích động." Mễ Thẩm khoác vai an ủi, giúp cô nói hết lời vừa rồi, "Bọn họ đề nghị chúng tôi lánh mặt, chờ Giai Manh ổn định rồi mới qua đó."
Trác Vi Lan và Mạc Sương không biết nên nói gì, lúng túng nhìn cặp đôi đang đau lòng vì con của họ.
Theo người cố vấn xử lý đi đến, nhìn thấy bốn người đang tụ tập tại hành lang, nhẹ giọng khuyên nhủ, " Bên đó còn phải thêm một lúc lâu, mọi người ngồi ở đây nghỉ nghơi chút đi."
Mọi người trở lại phòng tiếp tân, ngồi vào chỗ của mình.

Cố vấn có việc khác cần phải giải quyết, rót ra vài cốc nước bảo họ đợi ở đây, sau đó bước ra đóng cửa lại, để không gian nhỏ này cách ly khỏi sự hỗn loạn bên ngoài.
Trác Vi Lan có một loại ảo giác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy những giọt nước mắt trên khôn mặt của Lục Vân Chiêu và vẻ mặt đau đớn đến mức không thể khóc của Mễ Thẩm, nàng nhận ra rằng có một số việc không thể vãn hồi được nữa, luống cuống nắm lấy Mạc Sương, xê dịch vị trí đến gần sát hơn.
Mạc Sương thì không hề bị sự đau lòng thương tâm của hai người ảnh hưởng đến cảm xúc, đưa ra một câu an ủi vững chắc, "Giai Manh tránh không đụng đến đồ điện, gây ra tổn thất nhỏ, chỉ cần thuyết phục một chút, không phải chuyện gì lớn lao."
Trác Vi Lan ngây người.
Đều là cùng xem náo nhiệt, thứ nàng ta nhìn thấy chỉ là một đống đồ lộn xộn vương vãi khắp mặt đất, Mạc Sương lại quan sát kĩ như vậy, thậm chí còn để ý đến việc Mễ Giai Manh không làm hỏng đồ điện?
"Hy vọng là vậy." Mễ Thẩm lau đi những giọt lệ trên khóe mắt, "Chúng tôi đã quá gấp gáp, lẽ ra không nên đưa Giai Manh đến đây sớm, nên ở nhà từ từ thuyết phục trước mới đúng......"
Trác Vi Lan nghe thấy liền không vui: Đến tận bây giờ, Mễ Thẩm vẫn chưa phát hiện ra vấn đề của bản thân Mễ Giai Manh, tự nhận lỗi sai cho mình?
Không phải một mình nàng nghĩ như vậy, Lục Vân Chiêu cũng không hài lòng với câu nói này, lau đi nước mắt rồi lạnh lùng nói: "Từ từ thuyết phục? Nó có thuyết phục được không!"
"Vân Chiêu, em không cảm thấy lạ sao? Giai Manh còn nhỏ, làm sao biết được thủ đoạn này? Chị nghi là có người làm hư nó."
"Nó đã 16 tuổi rồi, không phải là một đứa trẻ nữa, nếu không phải do chị ngăn nó lại thì đã náo loạn đến đồn cảnh sát rồi!" Lục Vân Chiêu nổi giận, "Chị chính là không chịu thừa nhận nó đã trở nên hư rồi có phải không?"
Mễ Thẩm bất lực, "Em đừng kích động......Chị chỉ là cảm thấy......"
"Cảm thấy cái gì, nó đã phái người theo dõi chị luôn rồi, chị còn muốn xem nó như một đứa trẻ!"
Theo dõi?
Trác Vi Lan kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh chụp lén mà Mạc Thẩm Văn đưa ra, kích động xen vào cuộc cãi vã của họ, "Theo dõi? Có phải là những bức ảnh chụp được ở công ty F không?"
"Công ty F?" Mễ Thẩm sững sờ, "Cô......biết?"
Trác Vi lan phát hiện mọi ánh mắt đều hướng về phía này, tim đập loạn một nhịp, không biết có nên tiếp tục nói.
"Thẩm Văn nói với chúng tôi." Mạc Sương lên tiếng đúng lúc, đem những điều mà cô đã nghe và thấy từ Mạc Thẩm Văn lúc trưa nói hết cho Mễ Thẩm nghe.
Mễ Thẩm rơi vào trầm tư, đầu của Lục Vân Chiêu càng ngày càng thấp, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mạc Sương thấy có gì đó không đúng, "Có phải còn có những bức ảnh khác?"
"Đúng vậy." Mạc sương dựa cột mà nghe, Mễ Thẩm cũng bày tỏ thành ý, lấy máy tính bảng từ trong túi ra và vận hành nó, cho họ xem những bức ảnh chụp lén với những nơi khác nhau.
Có hậu trường, có nhà hàng, nhiều nhất là các bối cảnh sự kiện.

Mễ Thẩm ở trong ảnh rất có quy tắc, và đều giữ khoảng cách với người khác, hầu hết đều là mối quan hệ hợp tác mà họ tham dự cùng nhau, điều duy nhất có vẻ mập mờ đó là trong một lễ trao giải, nữ diễn viên mang thẻ F đeo một bộ trang sức kỷ niệm 30 năm, Mễ Thẩm giúp chỉnh sửa lại bông tai, khum lưng cuối đầu xuống giống như đang hôn.
Tuy nhiên, bức ảnh có mùi ấm áp này đổi một góc độ khác để nhìn thì lại không giống nhau rồi, và trong mắt công chúng, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra giữa Mễ Thẩm và nữ diễn viên, giới truyền thông đã náo loạn từ lâu rồi, đâu ra đến lượt Mễ Giai Manh đến chụp lén.
Nói tới nói lui, "bằng chứng" rõ ràng nhất cho thấy Mễ Thẩm đã ngoại tình, vẫn là sau khi Trác Vi Lan đến công ty F rồi kéo rèm lại và ở một mình.

Trác Vi Lan ngượng ngùng nhìn một lúc, có nỗi khổ không nói được:
Mễ Giai Manh thường ngày làm việc xấu thì thôi đi, sao còn phải kéo theo nàng xuống nước chứ!
"Cô đã kiểm tra hồ sơ giao dịch trong tài khoản của Mễ Giai Manh chưa?" Mạc Sương tiếp tục xem những bức ảnh.
Mễ Thẩm thắc mắc, "Tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Có thể làm cho cô không phát giác ra, chụp được nhiều ảnh như vậy, theo dõi cô chắc chắn không chỉ có một người." Mạc Sương giải thích, "Ví dụ thời gian của hai tấm ảnh này, cùng một ngày là 8 giờ và 10 giờ, từ công ty đến quán cafe, hiệu ứng của hai tấm ảnh khác nhau rất xa, góc độ ở công ty giống như là do nhân viên, vị trí chụp ở quán cafe là ở quầy bar......rõ ràng là do hai người chụp."
"Thật sao?" Mễ Thẫm kinh ngạc, nghiêm túc xem lại, "Tôi hoàn toàn không để ý đến."
"Còn rất nhiều chỗ kỳ lạ, hậu trường của các cô người bình thường không thể vào được, thám tử mà Mễ Giai Manh tìm lợi hại như vậy, có thể thuận lợi lẻn vào mà không bị phát hiện sao?"
Mễ Thẩm sắc mặt trầm xuống, "Không lẽ tôi đã bị người bên cạnh bán đứng sao?"
"Không!" Trác Vi Lan nghe đến đây, đã hiểu rõ ngay lập tức, "Đây có thể là việc do Diệu Vinh làm ra! Họ giỏi nhất chính là chuyện hối lộ các loại người để theo dõi rồi!"
Mạc Sương gật gật đầu, dưới ánh ánh mắt kinh ngạc của Mễ Thẩm tiếp tục nói, "Vi Lan nói rằng Diệu Vinh là một công ty tư vấn cung cấp thông tin, phương pháp theo dõi của họ là giăng lưới diện rộng, tìm cách mua chuộc tất cả những người có thể tiếp xúc với cô."
"Cái gì?" Lục Vân Chiêu nhanh chóng đứng dậy, "Có phải là công ty đó rất nguy hiểm không?"
"Ừm, đó là việc buôn bán cần đến tính mạng"
"Sao lại như vậy......" Lục Vân Chiêu hoảng sợ, túm lấy Mễ Thẩm nói, "Mau báo cảnh sát, không thể để cho Giai Manh gặp chuyện được!"
Mễ Thẩm trấn an, "Đừng lo lắng, đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta."
"Đúng, cô mau mau kiểm tra, xem xem Mễ Giai Manh có từng chuyển tiền cho người của Địch Vũ Hàm không."
Lục Vân Chiêu vội vàng gật đầu, run rẩy lấy điện thoại ra, thúc giục Mễ Thẩm dùng giấy bút viết ra tất cả thẻ ngân hàng mà Mễ Giai Manh đã dùng.

Mễ Thẩm cũng đau lòng, cố gắng nhớ lại, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh hơn so với Lục Vân Chiêu, nhưng cũng đang khó khăn hít thở.
"Không bằng đi hỏi trực tiếp." Trác Vi Lan cẩn thận đề nghị, "Đề phòng trường hợp giao dịch tiền mặt, hoặc là tài khoản bí mật......"
Mạc Sương không đồng ý, "Các cô kiểm tra trước, bây giờ mà đi hỏi sẽ không nhận được đáp án đâu."
"Được......" Lục Vân Chiêu vừa quan tâm vừa bối rối, Mễ Thẩm luôn trong trạng thái bàng hoàng, hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, kiên quyết trong công ty hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đối với sự hay đổi của con gái mà không không biết gì.
Ngay cả khi mọi thứ đã được xác minh, Trác Vi Lan cũng không thể kiềm chế nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với công ty Diệu Vinh thêm một lần nữa, không muốn ở lại đây nữa, muốn mau chóng quay về nhà trốn

tránh, "Mạc Sương, chúng ta về thôi......"
"Đợi đã." Mạc Sương nhẹ giọng thuyết phục, "Chị nói với họ thêm vài câu."
Trác Vi Lan cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của Mạc Sương, ngaon ngoãn gật đầu.
"Cô đã từng nhìn thấy những người này chưa?" Mạc Sương lấy ra tấm của kẻ theo dõi trong điện thoại.
Trên bức ảnh có những vòng tròn được đánh dấu theo nhận dạng của cô, nhìn sơ qua cũng thấy rõ, có tám người không hơn, trong phút chốc có thể nhìn ra hết, nhưng Mễ Thẩm quan sát rất kỹ, lướt qua mỗi tấm đều sẽ hỏi sang Lục Vân Chiêu bên cạnh, "Từng gặp chưa?"
Lục Vân Chiêu dựa vào vai vợ, vừa thút thít vừa xem, cố gắng dùng từ "Chưa từng" trả lời câu hỏi của Mễ Thẩm, vẻ mặt trống rỗng, chỉ khi đến bức ảnh thứ ba từ cuối đếm ngược lên mới có được phản ứng, "Chờ đã, phóng to......"
Mễ Thẩm làm theo, Trác Vi Lan và Mạc Sương nóng lòng muốn đến gần hơn để xem tình hình.
Đó là bức ảnh của một học sinh cấp hai.
Lục Vân Chiêu mở to mắt, môi mấp máy không nói nên lời.
"Cô đã từng thấy con bé?" Mạc Sương hỏi, "Có phải là ở trường học đã đi theo cô?"
Lục Vân Chiêu lắc đầu, "Con bé......"
"Sao vậy?" Mễ Thẩm ôm Lục Vân Chiêu chặt hơn, thận trọng hỏi.
Khi sức chịu đựng đạt đến giới hạn, Lục Vân Chiêu gục xuống khóc lớn, vùi trong vòng tay của Mễ Thẩm và trả lời một câu khắc cốt ghi tâm.
"Con bé là bạn của Giai Manh."
______

Người từng theo dõi Mạc Sương là bạn của Mễ Giai Manh.
Sau khi phát hiện ra nhiều chuyện kỳ lạ, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu đã kiểm tra tất cả tài khoản của Mễ Giai Manh, hỏi rõ ràng, tự nhiên lại xảy ra thêm một vụ hỗn loạn khác.Trác Vi Lan đã nghe quá đủ âm thanh náo loạn ồn ào, không hề tò mò về những việc tiếp theo, kéo theo Mạc Sương về nhà.
Cô thật sự không muốn dính dáng đến công ty đáng sợ đó nữa.
Trên đường về nhà, Trác Vi Lan suy đi nghĩ lại về sự thật đáng sợ này, giống như quay trở lại thời điểm hoang mang, sợ hãi không yên ấy, không dám nhìn ra cửa sổ, sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt giám sát nào đó, ôm lấy Mạc Sương thật chặt không dám buông tay, dùng tiếp xúc thực tế để xoa dịu trái tim đang sợ hãi sự mất mát.
Mạc Sương không ngừng an ủi, "Đừng sợ, đều đã qua hết rồi."
"Làm sao có thể không sợ......" Trác Vi Lan càng nghĩ càng khó chịu, đờ đẫn nói, "Chúng ta cho Thẩm Văn chuyển trường nhé."
"Được, chị sẽ đi liên hệ." Mạc Sương xoa đầu nàng.
Trác Vi Lan cảm thấy yên tâm được một chút, đưa tay xoa nhẹ lên má Mạc Sương, "Chúng ta tìm một ngôi nhà gần trường mới nhé."
"Em muốn chuyển nhà?"
"Ừm, ngôi nhà này có quá nhiều kỷ niệm không được vui vẻ." Trác Vi Lan thở dài, " Đổi một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới......Hay là bây giờ chúng ta bắt đầu xem nhà? Chuyển nhà cũng cần thời gian mà."
Mạc Sương nở nụ cười, "Chị sẽ làm, em bận lo cho việc đi du học đi."
"Ah......" Trác Vi Lan hoàn hồn trở lại, "Em quên mất hôm nay chúng ta đi tìm cố vấn."
Mạc Sương tính khí tốt mà dỗ dành nàng, "Không sao, chị giúp em nhớ."
"Được.

Đầu óc của Trác Vi Lan tràn ngập mớ hỗn độn của công ty Diệu Vinh, "Em......!sẽ thử đi chuẩn bị, có thể đi được thì đi."
"Được chứ, em muốn bắt đầu cuộc sống mới, đi du học không phải là một lựa chọn tốt sao?"
Trác Vi Lan nghe thấy không đúng lắm, "Chị không muốn bắt đầu cuộc sống mới sao?"
"Muốn." Mạc Sương đột nhiên ôm cô chặt hơn.
Trác Vi Lan có chút không thở nổi, sững sờ mất hai giây, bên tai nghe được tiếng thở dài khe khẽ.

Cô nhận thấy Mạc Sương không vui, không có khoái cảm ham muốn với sự cưng chiều này, xoắn xuýt một hồi thì buông lỏng tay ra, ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Mạc Sương hỏi, "Có phải là chị có dự định gì không?"
"Vi Lan, chị muốn giúp đỡ điều tra Diệu Vinh."
"Cái gì?"
"Thật ra người của đồn cảnh sát đã liên lạc với chị rất nhiều lần." Mạc Sương thì thào, "Họ nói rằng chuyện về công ty Diệu Vinh không chỉ có một người, nhưng không ai sẵn sàng hỗ trợ điều tra, chứ đừng nói đến họ sẽ khai báo những người đó ra.

Những người đó giống như chị, sau khi sự việc được giải quyết và bắt được kẻ chủ mưu, không bằng lòng nhớ lại......"
Trác Vi Lan nôn nóng, " Vậy là đúng rồi! Đã bắt được kẻ chủ mưu, không ai làm hại chúng ta nữa, tại sao chúng ta lại phải đi kinh động đến một tổ chức mà ngay cả trinh thám cũng không dám điều tra chứ."
Mạc Sương bình tĩnh hỏi, "Còn lần sau, nếu như chúng ta có kẻ thù lại tìm đến Diệu Vinh thì sao?"
"Chúng ta làm gì có kẻ thù." Trác Vi Lan kiên quyết phản đối, "Nếu chị đi hợp tác điều tra mới thật sự là đang kết thù với Diệu Vinh rồi đó!"
Mạc Sương im lặng.
Lão Trương vẫn luôn đảm nhiệm việc lái xe, giả vờ như không tồn tại đột nhiên lên tiếng, "Cô Trác nói đúng."
"Chị xem, lão Trương cũng ủng hộ em!" Trác Vi Lan vui vẻ, "Mạc Sương, chị nghe lời, chúng ta cùng nhau đi du học được không?"
"Thời gian chuẩn bị đi du học cũng có thể hỗ trợ điều tra." Mạc Sương dĩ nhiên không hề bỏ cuộc.
"Nè!" Trác Vi Lan không nhịn được nữa, "Chị nhất định phải nhảy xuống hố lửa sao? Còn nữa, chị có thể hỗ trợ như thế nào? Mang ảnh và video giao ra?
Giọng nàng the thé, khi kích động lên sẽ bị vỡ giọng, mang theo động tác đánh người không hề nhỏ, đặc biệt làm cho người khác không đau nhưng cảm thấy rất khó chịu.

Mạc Sương đã quen, nên chịu đựng được vừa đánh vừa la hét này, một tay vỗ lưng một tay đưa nước, ngoan ngoãn nhận lấy cơn giận dữ, thành thật trả lời: Chị đã giao hết bằng chứng ra rồi."
"Vậy chẳng phải là xong rồi!"
"Cảnh sát nói rằng chị nhớ ra được nhiều thứ tốt hơn nhiều so với bằng chứng, nếu hợp tác với họ lẽ sẽ có được phát hiện mới."
"Có lẽ! Họ nói là có lẽ!" Trác Vi Lan nắm lấy từ ngữ quan trọng, "Lỡ như chị không giúp được, còn để cho người của Diệu Vinh nhìn thấy chị ra vào đồn cảnh sát thì phải làm sao?"
"Mạc Sương rầu rĩ nói, "Tìm vệ sĩ."
"Hứ!" Trác Vi Lan không thèm nói nữa, gạt tay của Mạc Sương ra, "Chị đi tìm vệ sĩ đi!"

"Vi Lan......"
Trác Vi Lan không muốn nghe, vén tấm chăn đang đắp trên đùi, giơ lên rồi chùm xuống giống như động tác mà hôm qua Mạc Sương đã làm.

Mạc Sương ý thức được giãy giụa lùi về phía sau, đập vào cửa xe, kêu lên ây da một tiếng nghe thê thảm, làm ra bộ dạng đáng thương kêu đau, "Ui~"
Nàng đã tức giận đến cực hạn, nên đã miễn dịch với chiêu này, tiếp tục dùng chăn làm bao tải để chứa Mạc Sương.
Mạc Sương cũng không giãy giụa nữa.
"Không được chui ra!" Trác Vi Lan muốn để cho Mạc Sương nếm phải mùi vị đau khổ.
"Ồ." Mạc Sương ngoan ngoãn trùm chăn ngồi lại chỗ cũ, thỉnh thoảng vặn vẹo cổ một chút, xích gần lại vị trí của Trác Vi Lan, từ bên dưới vươn tay ra lắc lắc, "Vi Lan~"
Trác Vi Lan phớt lờ.
Lão Trương nhìn trong gương chiếu hậu, không nhịn được nở nụ cười, chọn không dừng xe ở cổng sân, đặc biệt mở gara cửa hông, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho Mạc Sương đang bị cản tầm nhìn.
Trác Vi Lan xuống xe, khoanh tay nhìn chằm chằm vào Mạc Sương, xem cô nàng này có nhân cơ hội kéo chăn ra không.
Mạc Sương thật sự không có, nhìn chằm chằm trên mặt đất xác định phương hướng, bước đi cũng rất uyển chuyển, thân trên bị che mất, thân dưới bước đi, hai chân như thường ngày, lông tơ trên mặt chăn chói sáng dưới ánh mặt trời.
Rõ ràng là một tấm chăn thành tinh.
Dì Phương thấy bọn họ về sớm như vậy, liền hỏi họ có muốn uống trà chiều không, nhìn thấy Mạc Sương thì bị dọa giật mình, "Đây là......"
"Cô ấy lạnh." Trác Vi Lan hừ nhẹ, "Mặc kệ chị ấy."
"Ừm." Mạc Sương gật gật đầu, tấm chăn cũng theo đó mà chuyển động.
Dì Phương cau mày khó hiểu, lau lau tay nói: "Tôi......Tôi đi bưng trà."
"Được." Trác Vi Lan tâm tình dễ chịu, cười híp mắt nói.
Trà và điểm tâm đến, nàng ngồi ăn một mình, không hể để ý đến chiếc chăn thành tinh bên cạnh đang ngơ ngẩn.
"Vi Lan." Mạc Sương không bỏ cuộc kéo lấy tà áo của nàng, "Chị sai rồi."
"Chị hứa sẽ không đi hỗ trợ điều tra nữa chứ?"
Mạc Sương tiếp tục quay đi, trở lại sô pha làm thành một tấm chăn thành tinh đang cuộn tròn.
Vừa giận vừa thấy buồn cười, Trác Vi Lan vỗ Mạc Sương một cái, "Làm gì, muốn ngủ rồi hả?"
"Cái chăn rất nặng." Mạc Sương nói, "Ngồi lâu quá, cổ không thoải mái."
Trác Vi Lan đã nắm lấy cái chăn, định kéo ra để giải thoát cho Mạc Sương, nhưng vừa nghĩ đến việc đi hỗ trợ điều tra, nàng liền cảm thấy trong lòng rất hoảng sợ, họ đã rất cố gắng vượt qua để có được một cuộc sống thoải mái, tại sao Mạc Sương cứ muốn nhảy vào trong hố lửa chứ.
"Chúng ta đi du học cùng nhau nhé." Nàng muốn khiến cho Mạc Sương hoàn toàn từ bỏ, cứng không được thì dùng chiêu mềm vậy.
Mạc Sương đáp một tiếng, "Được."
"Chuyên tâm chuẩn bị, không nghĩ đến chuyện khác."
Lần này Mạc Sương không trả lời.
"Chị......" Trác Vi Lan thâm tâm không chịu thua, làm nũng cũng không được.

Nàng tức giận lên tới não, không có tâm trạng nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ với Mạc Sương, nắm tay run run, "Vợ quan trọng hay là điều tra quan trọng hả!"
Mạc Sương co lại mặc cho nàng hành hạ.
Trác Vi Lan phát hiện Mạc Sương trốn trong chăn cũng khá thoải mái, bị đánh cũng không đau, còn có thể giữ ấm, rút vào trong một chút thì cũng véo không được.Uổng phí sức lực của mình, nàng bỏ cuộc, đứng dậy đi ra ban công thở một hơi, nghĩ về quá khứ- nếu như không tiếp nhận đơn đặt hàng của Mễ Thẩm, bây giờ bọn họ vẫn còn đang sống một cuộc sống yên bình, cũng sẽ không cảm thấy bận tâm.
Cô vừa rời đi, Mạc Sương liền sốt ruột, kéo chăn ra nhìn tứ phía.
Đầu tóc bù xù, Mạc Sương tìm thấy cô, thở phào nhẹ nhõm, nhặt tấm chăn lên giũ giũ rồi tiếp tục đắp lên.
Trác Vi Lan buồn cười, xoa đầu Mạc Sương ở trong chăn, "Thật sự rất muốn đi điều tra sao?"
"Ừm." Giọng của Mạc Sương thỏ thẻ, "Nếu như không điều tra, chúng ta sẽ phải tiếp tục sợ hãi."
"Sợ?"
"Sợ lại có thêm ai đó nhắm vào chị."
Trác Vi Lan nhìn thấy được động tác co rúm của Mạc Sương, đưa tay ra sờ, chạm trúng cả một thân lạnh lẽo.
"Được." Nàng cuối cùng cũng nhận ra nỗi sợ hãi của mình đối với Diệu Vinh chỉ là nhất thời, nhưng trong lòng Mạc Sương không thể buông xuống được, cô đau lòng ôm lấy Mạc Sương, "Điều tra đi, em sẽ cùng với chị.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện