3,
Bây giờ chúng ta hãy theo dõi Triển Chiêu.
Hắn biết kỳ môn độn thuật của Bạch Ngọc Đường rất lợi hại nhưng cũng không đi vào được.
Phải làm thế nào để không bị lạc? – Đứng được trên chỗ cao, tự nhiên sẽ nhìn được xa, thế thì cứ trèo lên cây cao quan sát đường rồi đi tiếp!
Đối với mèo, việc leo cây chẳng có gì là khó, thế nhưng khi tới được ngọn cây rồi, Triển Chiêu mới phát hiện không phải lúc nào đứng trên cao cũng nhìn được xa… Nơi này cây cối rậm rạp, nằm dưới tán cây, trong khe non bộ, liệu có đường hay không, không sao nắm được.
“M… eo…” Mèo đen ảo não kêu một tiếng.
Đột nhiên, hắn nảy ra một sáng kiến: Đâu nhất thiết phải đi trên mặt đường! Mình có thể nhảy từ cây này sang cây kia, như vậy chẳng phải là vừa đi, vừa quan sát đường luôn rồi ư?
Thế là, Triển Chiêu nhanh chóng nhảy sang ngọn cây khác, cứ như vậy vượt qua hết ngọn cây này tới ngọn cây kia.
Khi gặp phải những ngọn cây cách nhau khá xa, trước tiên hắn ghi nhớ vị trí của cái cây kia, sau đó nhảy xuống đất, chạy qua trèo lên trên cây, rồi tiếp tục phóng sang cây khác.
Chẳng bao lâu, hắn thấy một non bộ trông rất quen, lẽ nào đây là lối vào hang Thông Thiên? Hắn cả mừng, đẩy nhanh tốc độ, phóng cả người tới… Bỗng trước mắt hắn hiện ra một cái lưới rất to, tức thì hắn bị kéo lên như một con cá.
Tiếp đó có mấy tiếng leng keng vang lên bên tai.
Chẳng mấy chốc, xung quanh lửa cháy sáng rực, có vô số ánh đuốc đang tiến lại đây.
Khi mọi người nhìn thấy “kẻ xâm nhập” bị bắt là một con mèo, ai nấy cũng bật cười.
“Thả nó xuống! Nó tội nghiệp quá.” Một giọng nói trong trẻo của trẻ con cất lên.
“Dạ, Đại thiếu gia!” Mấy tên tôi tớ liền mở lưới ra.
Một đôi tay nhỏ nhắn bụ bẫm bế mèo đen lên, một bé trai khoảng chừng tám chín tuổi nhìn hắn nở nụ cười: “Sao chưa bao giờ nhìn thấy ngươi nhỉ? Không lẽ ngươi tự bơi tới đây?”
“Đại thiếu gia, đây là mèo hoang ư? Đại thiếu gia, coi chừng nó cào.” Một người bõ già nói.
Bé trai vuốt ve mèo đen, nói: “Không sao, ngươi xem, nó ngoan lắm.
Ơ, trên người nó còn có vết thương.
Mình ẵm về cho mẹ xem sao.”
Mấy tôi tớ thấy mình đã đi lo một chuyện không đâu, từng người từng người rời đi.
Bé trai ôm mèo đen tới một lầu các khác.
“Trân Nhi đấy hả con? Sao còn chưa đi ngủ?” Trong phòng vang lên giọng của một người phụ nữ.
“Dạ mẹ, con đang định đi ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông ở ngoài hoa viên.
Hóa ra là ở cơ quan bắt được một con mèo đen.
Trên người nó còn có vết thương nữa ạ, cho nên con ẵm nó về cho mẹ xem.”
Triển Chiêu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, biết ngay bé trai này là Lư Trân, con trai một của Lư Phương, thế thì trong phòng hẳn là Lư phu nhân.
Lư phu nhân sai nha hoàn mang hòm thuốc tới, vừa đón lấy mèo đen từ tay con trai, vừa quở trách: “Ngũ thúc của con chẳng chịu nghe khuyên bảo gì cả, nhà đang yên đang lành, đi bài trí mấy cái cơ quan gì đấy làm chi không biết.
Lần này làm một con mèo bị thương, lỡ lần sau là ai đó không cẩn thận bước vào, làm người ta bị thương thì sao đây?”
Triển Chiêu nằm sấp trong chiếc giỏ trúc Lư Trân chuẩn bị cho, thuốc thoa lên người… Không biết Lư phu nhân dùng gì để điều chế thuốc, mùi rất dễ chịu.
Nơi này cách hang Thông Thiên không xa, thi thể của Triển Chiêu thì đang ở trong hang Thông Thiên.
Nhưng, phải làm thế nào mới có thể tới được đó? Ở đây chỉ có mỗi Lư Trân là có thể dẫn đường cho mình, xem ra phải nghĩ cách để thằng bé đi tới đó! Có điều, hiện Lư Trân đã bắt đầu ngáp ngủ liên tục.
Đứa bé nào cũng thế, hễ tí là buồn ngủ.
Nhất định phải đuổi cơn buồn ngủ của đứa bé này đi! Triển Chiêu hạ quyết tâm, đột nhiên hắn phóng lên bàn, xòe vuốt ra cào nát mấy chữ Lư Trân vừa viết xong.
“Meo meo, ngươi làm gì đấy!?” Lư Trân hoảng hốt, “Ta viết cả một buổi tối đấy!”
Mèo đen kêu một tiếng “Meo!”, ngoạm một quyển sách trên bàn lên, nhảy vèo xuống đất, chạy vụt ra cửa.
“Sách của ta!” Lư Trân đuổi theo phía sau.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Tiêu Năng dẫn một đám tôi tớ chạy theo.
“Thắp hết đèn lên, đừng để thằng bé té!” Lư phu nhân ở đằng sau lo lắng sai bảo.
Trong đêm tối, mèo đen dốc hết sức chạy lung tung khắp nơi – hang Thông Thiên ở đâu, nó không hề biết, hiện tại mục đích duy nhất của nó là bắt Lư Chân chạy bộ lấy lại tinh thần trước, rồi nghĩ cách để cậu dẫn đường sau.
“Meo meo cẩn thận, đằng trước có cơ quan!” Lư Trân vừa dứt lời, vài hòn đá từ đâu bay vù vù ra.
Cậu cũng không quan tâm được con mèo nữa, vội vàng ngồi thụp xuống né.
Chờ đến khi đá ngừng bắn, Lư Trân đứng lên xem, chỉ thấy con mèo đen kia đang ở phía trên một cây cột to, dùng cây cột để cản đá bắn tới, còn quyển sách nó tha đi ban nãy đã bị bỏ lại ở dưới cây cột.
“Meo meo, ngươi thật thông minh!” Lư Trân bước tới ôm mèo đen xuống, “Nhưng nghịch ngợm quá! Ngũ thúc đặt rất nhiều bẫy ở đây, giẫm phải là nguy to, chẳng đùa được đâu.”
Ngay lúc Lư Trân đang định đi về, bỗng có một giọng nói vang lên: “Ai? Ai đang nói chuyện ở đó đấy?”
Lư Trân dừng bước và nhìn lại.
Mãi đuổi theo con mèo mà chạy tới Loa Si Hiên từ lúc nào cũng không hay biết! Bên trong còn có một ngọn đèn leo lét, có một bóng người đang chuyển động.
“Ngươi là ai thế? Là Ngũ thúc phái ngươi tới tuần tra đêm sao?” Lư Trân ôm mèo đen bước qua.
Sau khi vượt qua bức tường bình phong ở cổng, đập vào mắt là một công tử trẻ tuổi cao lớn, thân như cây ngọc.
“Con là… Trân Nhi! Con trai của Lư đại ca, đúng chứ? Ta là Đinh Đại thúc này!” Đinh Triệu Lan mừng rỡ, “Hồi con còn bé hay tới thôn Mạt Hoa chơi lắm!”
Lư Trân nhìn hắn vài cái, vụt nhớ ra: “A! Đinh Đại thúc! Sau này con phải đi học, nên không tới thôn Mạt Hoa thường xuyên nữa.
Sao thúc lại ở trong này vậy ạ?”
Đinh Triệu Lan nghĩ bụng: “Dẫu sao một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, mình không thể nói xấu Bạch Lão Ngũ ở trước mặt thằng bé được.”
“Trân Nhi, ta đến đảo làm khách, lúc đi vào hoa viên ngắm hoa không cẩn thận để lạc đường.
Con biết cách ra ngoài chứ?”
“Dạ biết ạ! Ngũ thúc hay dẫn con tới đây chơi, có nhắm mắt con cũng ra ngoài được.”
“Vậy thì tốt quá! Con mau dẫn ta tới bến thuyền đi.”
Lư Trân vừa định dẫn đường, bỗng nhiên lại dừng bước: “Đinh Đại thúc, bây giờ trễ thế này, đi thuyền trên hồ hoa lau không mấy an toàn.
Hay là thúc ở lại đây một đêm đi ạ.
Sáng ngày mai, con sẽ dẫn thúc ra ngoài.”
“Đợi đã Trân Nhi!” Lúc này Đinh Triệu Lan mới chú ý tới con mèo trong vòng tay Lư Trân – một mặt là do ban nãy có hơi tối, một mặt khác là hắn chỉ lo nói chuyện với Lư Trân, “Đây chẳng phải là Tiểu Hắc nhà bọn thúc sao? Tại sao nó tới được chỗ của con thế?”
“Con mèo này là của nhà thúc ạ?! Con còn tưởng nó là mèo hoang.”
“Ừ, là mèo ở nhà nhà thúc.
Lần này đến đảo còn không phải là vì nó à!”
“Đinh Đại thúc, tại sao thúc lại đến đây vì một con mèo thế ạ?” Lư Trân hiếu kỳ hỏi.
Thế là, Đinh Triệu Lan kể hết sự tình cho Lư Trân nghe.
Lư Trân cười nói: “Hóa ra là như vậy! Tiểu Hắc biết ăn thật! Đinh Đại thúc, thúc đừng lo.
Trong ao ở nhà bếp vẫn còn mấy con cá chép vàng.
Để con kêu bọn họ vớt một ít đưa cho thúc là xong ngay.” Nói rồi cậu đi về phía nhà bếp.
“Cũng muộn rồi, thôi để ngày mai đi.” Đinh Triệu Lan nói, “Không khéo lại đập đầu vào đâu đó ở trong hoa viên.
Trân Nhi, con cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
“Không sao đâu ạ! Từ đây đi qua hang Thông Thiên là tới nhà bếp.
Tối nào cũng có người ở đây túc trực.
Giờ con đi kêu bọn họ gói cá lại cho thúc, như vậy sáng sớm mai lúc thúc quay về thôn Mạt Hoa là có thể cầm theo luôn.” Lư Trân nói.
Tiểu Hắc vừa nghe thấy ba tiếng “hang Thông Thiên” là phấn chấn hẳn lên, không nén nổi vui mừng mà kêu một tiếng “Meo”.
“Tiểu Hắc, ngươi nghe thấy có cá ăn nên vui liền hả? Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cá nhé!” Lư Trân ôm Tiểu Hắc, tung tăng rời khỏi Loa Si Hiên.
Triển Chiêu phát hiện từ sau khi mình biến thành mèo, thị lực vào ban đêm tốt hơn trước rất nhiều.
Lư Trân chưa đi được bao xa, hắn đã nhìn thấy được ba chữ “hang Thông Thiên” ở trên núi! Chính là nơi này! Hắn dồn sức đạp một cái, từ trong vòng tay của Lư Trân phóng xuống đất, chạy như bay xuống bên dưới núi đá.
“Tiểu Hắc!” Lư Trân sửng sốt gọi, đuổi theo sau.
Quả nhiên, phía dưới hang Thông Thiên là một cánh cửa động, bên trên cửa được đậy nắp, lại còn bị khóa! Trời ạ! Tốn bao công sức mới tìm được đến đây, thế mà vẫn không vào được! Thời khắc này, bao nhiêu sự thất vọng, phẫn uất, lo lắng,… tuôn trào hết ở trong lòng.
“Tiểu Hắc, ngươi đang làm gì ở đấy thế?” Lư Trân kinh hãi khi nhìn thấy con mèo đen ở trước mặt đang lấy vuốt cào, lấy đầu đập, lấy răng cắn vào cái khóa, “Ngươi muốn mở nắp ra sao? Trong đó không có cá chép vàng đâu.”
“Thiếu gia, thiếu gia…” Cuối cùng Tiêu Năng với đám gia đinh cũng đã đuổi kịp Lư Trân.
Đường ở trong hoa viên không dễ đi, Lư Trân đảo vài vòng là đủ khiến bọn họ phải đuổi theo cả một hồi lâu.
“Tiêu Năng, ngươi nhìn con mèo này xem…” Lư Trân nói, “Hình như nó đang rất muốn mở cái nắp này ra, ngươi có chìa khóa không?”
Tiêu Năng gãi đầu, không biết phải làm sao, đành nói: “Không ạ.
Nơi này thuộc sự quản lý của Bạch Phúc, chắc là chìa khóa đang ở chỗ Bạch Phúc.”
Lư Trân lập tức đứng lên: “Ta đi tìm Bạch Phúc!”
Triển Chiêu nghe vậy, thầm nghĩ: “Đi tìm Bạch Phúc, ắt sẽ đi đến chỗ Bạch Ngọc Đường, có lẽ đi theo thằng bé đến đấy sẽ tìm được chút manh mối.” Hắn ngừng ngay việc cào khóa, nhảy cái một lên vai Lư Trân.
Lư Trân giật mình, thấy Tiểu Hắc không còn náo động nữa, cậu cũng yên tâm, kéo nó từ trên vai xuống, ôm nó đi theo.
Tới được chỗ của Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện Bạch Phúc không có ở đây, Bạch Ngọc Đường cũng không.
Lư Trân đi hỏi đám gia đinh thì mới biết Bạch Ngọc Đường đã đi tìm Liễu Thanh uống rượu.
Triển Chiêu không khỏi tức tối: “Bạch Ngọc Đường ơi là Bạch Ngọc Đường, ngươi gây ra án mạng, vậy mà vẫn còn tâm trạng uống rượu?”
Có điều lần này Triển Chiêu nghĩ oan cho Bạch Ngọc Đường rồi.
Thật ra, Bạch Ngọc Đường nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ nộp mạng cho quan tòa, cho nên đi tìm Liễu Thanh, thu xếp tất cả ruộng đất, khế ước mua bán nhà mang tên mình cho ổn thỏa.
Lỡ mai này có bị khép tội xử trảm, số tài sản đó sẽ để lại cho cháu trái với chị dâu ở góa dưới quê nhà.
Nhưng làm sao Triển Chiêu sẽ nghĩ đến mấy thứ đấy, khi này hắn đang giãn đồng tử ra tròn xoe, xem thử trong phòng Bạch Ngọc Đường có… Ơ? Đợi đã! Cái này chẳng phải là Trạm Lư của mình sao? Chỉ thấy thanh kiếm kia được treo chót vót ở trên tường, tua kiếm màu đỏ rủ xuống dưới… Triển Chiêu nhanh nhạy, phi người tới chỗ bức tường, cắn một phát đứt tua kiếm.
Hắn đang định ra ngoài, thì bỗng dưng thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi rã rời, trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Hiển nhiên thôi, hắn đã không ăn gì biết bao lâu, lại còn chạy nháo nhào khắp nơi trên đảo, đừng nói là mèo, cho dù là người có sức khỏe dồi dào cũng không chống chịu nổi.
“Triển Chiêu! Triển Chiêu!” Trong mông lung, dường như có ai đó kêu tên của hắn.
Triển Chiêu hé hờ đôi mắt, chỉ thấy Lục phán quan đang ngồi vắt chéo chân ở trước giỏ trúc.
Ô? Mình lại chết nữa à?
“Hừ! Suýt chút nữa ngươi lại chết rồi!” Lục phán quan như nhìn thấu tâm tư của hắn, “Khi ngươi làm người thì làm đủ mọi chuyện quên mình, hiện làm mèo rồi, cũng chẳng coi mình như một loài vật bé nhỏ mà đối xử với bản thân cho tốt vào.
Này, ngươi thật sự nghĩ mình có chín cái mạng sao hả?”
“Meo…” Triển Chiêu muốn nói vài câu với Lục phán quan, nhưng tiếc thay, mở miệng ra lại là nói tiếng mèo! Người ta nói gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, sao tôi đáng thương thế này, dù gặp người hay ma cũng nói toàn tiếng mèo?
“Ngươi không cần nói, ta biết ngươi muốn hỏi gì.” Lục phán quan nói, “Hiện thân thể của ngươi đã chết được ba ngày.
Hôm nay là ngày thứ tư, ngươi hãy mau chóng nghĩ cách giải quyết chuyện đó đi.
Cái gì? Nếu không giải quyết được, ngươi sẽ thế nào hả? Triển Chiêu, sao bỗng dưng ngươi lại không tin vào bản thân như vậy? Nếu mà không giải quyết được ấy hả, ngươi sẽ biến thành mèo vĩnh viễn.
Nhưng mà như vậy cũng được, ngươi vẫn còn có thể quay lại làm Tiểu Hắc.”
Triển Chiêu còn muốn hỏi gì đó, chợt Lục phán quan cảnh giác nhìn quanh, thì thầm: “Có người đến!” Tiếp theo đó, đã không còn thấy Lục phán quan đâu nữa.
“Tiểu Hắc, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi! Mau ăn đi, ăn đi! Mẹ ta bảo ngươi đói bụng nên ngất xỉu, ăn vào là không sao nữa.” Lư Trân bưng một bát cơm trộn cá nóng hổi đến đặt trước mặt hắn.
Lần này Triển Chiêu không cần biết cá chép vàng cá chép bạc gì nữa hết, trước nhất phải đảm bảo không được chết đói! Rất nhanh, chiếc bát chỉ còn thấy được cái đáy.
Bụng no nê, đầu óc nhanh nhạy lên tức thì.
Hình như thiếu thiếu cái gì đó… Phải rồi! Tua kiếm đâu!?
Triển Chiêu nhìn tứ phía, không hề có! Hắn lập tức nhảy xuống, lục lọi khắp nơi trong phòng.
Lư Trân không hiểu con mèo này đang làm gì, cậu bước tới nhấc nó lên: “Tiểu Hắc, ngươi nghịch quá đi! Nếu không ngoan, ta sẽ không đưa ngươi về thôn Mạt Hoa nữa.”
Tiểu Hắc nghe thấy ba tiếng “thôn Mạt hoa”, tức khắc nằm im lại.
“Trân Nhi, tiên sinh đến rồi.
Con tới thư phòng nhanh đi, đừng để tiên sinh phải chờ!” Lư phu nhân ở bên ngoài thúc giục.
“Dạ, con tới ngay! Tiểu Hắc, ngươi ở yên trong đây nhé, ta học xong sẽ tới chơi với ngươi.” Lư Trân thả mèo đen xuống, vội vội vàng vàng bước ra cửa.
Triển Chiêu chỉ có thể lo lắng mà không làm được gì, cả một bụng thắc mắc của hắn không biết tìm ai để hỏi.
Tua kiếm ở đâu chứ? Có phải Đinh Triệu Lan về thôn Mạt Hoa rồi không? Bạch Ngọc Đường có phát hiện kiếm Trạm Lư bị mất tua kiếm chưa?…
Được rồi, thế thì chỉ có thể đi thử vận may tiếp vậy!
Triển Chiêu vừa mới bước được một bước đầu tiên, bỗng trên đầu vang lên một tiếng nói: “Con mèo sắp trốn đi rồi! Mau bắt lại! Con mèo sắp trốn đi rồi! Mau bắt lại!”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một con sáo đen đang ở trong lồng sắt bên cửa sổ vừa vỗ cánh, vừa lảm nhảm.
Triển Chiêu đang buồn bực, hắn nhảy mấy bước đến chỗ chiếc bàn bên cạnh lồng sắt, gầm một tiếng vào mặt sáo đen ở bên trong.
“Ôi chao! Sợ vãi đái rồi! Mèo sắp ăn chim rồi!” Sáo đen càng vỗ cánh mạnh hơn.
“Không được kêu bậy, bằng không ta ăn ngươi bây giờ!” Mèo đen dọa dẫm.
Triển Chiêu chợt lấy làm lạ, mình cũng có thể giao tiếp với chim sáo như thường! Ha, hóa ra mèo có khả năng giao tiếp với các loài động vật khác!
“Đại ca!” Sáo đen ngừng đập cánh, chớp chớp mắt với hắn, “Người ta ở trong lồng buồn đến phát sợ, không cho làm ồn ào, xương cốt của tôi sẽ rệu rã hết mất!”
“Vô vị!” Triển Chiêu mặc kệ nó, xoay người toan rời đi.
“Này, đại ca! Chờ đã, chúng ta có thể thương lượng một giao dịch không?” Sáo đen gọi hắn lại.
“Giao dịch gì?”
“Anh cho tôi tự do, tôi cũng cho anh tự do, thế nào?” Sáo đen nói ra một điều kiện hết sức hấp dẫn.
“Ngươi có thể cho ta tự do?” Triển Chiêu bán tín bán nghi.
“Anh đừng có mà coi thường chim! Chí ít tôi có thể bay ra ngoài kia mà không đụng vào bất kỳ cơ quan nào, anh làm được chứ?”
“Nhưng, nhỡ ta thả ngươi ra, ngươi bỏ ta lại bay đi mất, thế ta phải làm sao?”
Sáo đen bất bình, nói: “Sao Triển Chiêu tôi có thể là một con chim như vậy được!?”
“Khoan! Ngươi vừa mới bảo tên mình là gì?”
“Tôi tên Triển Chiêu.
Lúc Bạch Ngũ gia bắt tôi về cho Tiểu Trân chơi, đã đặt cho tôi cái tên này.” Sáo đen Triển Chiêu nói.
Triển Chiêu tức giận đến độ muốn bốc khói: Bạch Ngọc Đường! Ngươi chờ đấy!
“Này, còn anh tên gì?” Sáo đen Triển Chiêu hỏi.
Mèo đen bực mình đáp: “Ta tên Tiểu Hắc.”
“E hèm, bắt đầu từ hôm nay, Triển Chiêu với Tiểu Hắc chính là anh em sống chết có nhau! Đại ca, đại ca mau mở cửa cho em đi! Chúng ta cùng nhau hướng tới tự do!”
“Được rồi.
Có điều, ngươi làm ơn đừng gọi mình là Triển Chiêu…”
“Tại sao? Em thấy Triển Chiêu nghe rất hay mà, em thích cái tên này, đại ca không thích sao? Ờ… nếu đại ca không thích, Triển Chiêu em cũng dễ nói chuyện lắm.
Đại ca có thể gọi em là Tiểu Triển, Tiểu Chiêu, hay là Chiêu Chiêu? Hay là Tiểu Chiêu Chiêu?…”
“Câm mồm!”
“Câm mồm? Em không thích cái tên này cho lắm.”
“Ta bảo ngươi câm mồm!”
Một mèo một chim lẻn rời khỏi căn phòng của Lư Trân.
Phía trước có một con đường hẹp quanh co – là đường dẫn tới Loa Si Hiên chăng?
“Sáo đen, ngươi bay lên quan sát đường, ta muốn đi tới Loa Si Hiên.” Triển Chiêu nói.
“Bay lên? Ngộ nhỡ họ phát hiện ra em thì sao? Ngộ nhỡ bị ná bắn hạ thì sao? Triển Chiêu em khó khăn lắm mới thoát khỏi…”
“Câm mồm! Ngươi có bớt ồn ào đi không thì bảo, ta kêu người tới bắt ngươi lại bây giờ!” Triển Chiêu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Sáo đen Triển Chiêu vội vàng vỗ cánh bay lên dẫn đường.
Có một con chim hỗ trợ, con đường này dễ đi hơn nhiều.
Thực ra, kể từ lúc Triển Chiêu biến thành mèo, kích thước cơ thể nhỏ đi, cân nặng cũng nhẹ đi rất nhiều, hắn ít chạm phải bẫy hơn lúc làm người.
Vấn đề khó nhất hắn gặp phải lúc này là tìm đường.
Hiện giải quyết được vấn đề này rồi, hắn cảm thấy chuyện mình sống lại đã có hy vọng, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trong nháy mắt, Loa Si Hiên đã ở trước mặt!
“Đại ca, phía trước chính là Loa Si Hiên, có phải Triển Chiêu em rất thông minh không? Ơ này, đại ca khen em một chút đi.” Sáo đen Triển Chiêu bay sà xuống trước mặt Tiểu Hắc, nói huyên thuyên không ngừng.
“Câm mồm!” Hễ khi nghe thấy nó tự xưng “Triển Chiêu”, Tiểu Hắc chỉ muốn chụp nó xuống vặt hết lông của nó ra.
Lúc chúng nó sắp bước vào Loa Si Hiên, bỗng nhiên sáo đen Triển Chiêu hét lên: “Tiêu rồi!”
Chỉ thấy trước mắt có một bóng trắng vụt tới, sáo đen Triển Chiêu dốc hết sức vỗ cánh bay lên, thế nhưng không ngờ bóng trắng còn nhanh hơn nó, nháy mắt đã tóm gọn nó.
Khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi bắt sáo đen Triển Chiêu, Tiểu Hắc nhảy lên trên cây, đưa mắt nhìn quanh trong phòng.
Không thấy Đinh Triệu Lan! Nhưng lúc này không có thời gian nào cho Tiểu Hắc nghĩ suy, Bạch Ngọc Đường đến rồi! Tiểu Hắc giẫm lên cành cây, nhảy bổ tới cây cột trước phòng, móng vuốt bấu vào cây cột trèo lên trên.
“Để ta xem mi chạy được đi đâu?!” Bạch Ngọc Đường phóng qua, đưa tay tới chộp lấy gáy mèo đen.
Tiểu Hắc vội vàng nhả móng vuốt, từ trên cây cột tụt xuống đất, bỗng nó trông thấy phía dưới hòn non bộ có một khe nhỏ, nó có thể chui qua được, còn Bạch Ngọc Đường thì không.
Ai dè, nó vừa mới chui qua, Bạch Ngọc Đường đã chặn ở ngay trước lối ra, hắn không chút do dự, một tay túm chặt gáy của nó, xách nó lên.
“Nhóc con, dám đấu với ta? Ngươi có biết mỗi một ngóc ngách ở đây đều do ta thiết kế không hả?” Bạch Ngọc Đường đắc ý cười.
Nói thật lòng thì… hắn cười lên trông rất đẹp, trời âm u tới đâu cũng sẽ nắng trong xanh ngay tức khắc.
Tuy nhiên, Tiểu Hắc chỉ muốn cào hắn.
Đúng! Cứ cào lên mặt hắn mấy vết xước, thậm chí chỉ là đạp lên người hắn mấy dấu chân mèo cũng khiến người ta thấy hả dạ rồi! Nhưng Bạch Ngọc Đường sẽ để yên cho nó cào ư? Đừng có mơ!
Bạch Ngọc Đường chẳng thèm để ý đến con mèo đen đang miệt mài muốn cào vào người hắn, hắn quay đầu lại nói với con sáo đen đang nằm gọn ở trong tay kia: “Ngươi được đấy, Triển Chiêu! Là ngươi thừa lúc Trân Nhi cho ăn chuồn ra ngoài? Hay là cấu kết với con mèo đen này, để nó mở lồng sắt cho ngươi bay ra hả?”
“Thả ta ra! Thả ta ra! Bất lịch sự! Bất lịch sự!” Sáo đen Triển Chiêu không ngừng la hét.
“Ta khinh! Ngươi là con đực sao? Ta không hứng thú với con đực! Nếu ngươi còn chạy trốn, ta sẽ luộc ngươi!” Bạch Ngọc Đường hăm dọa.
Lúc ấy, Tiểu Hắc thoáng nhìn thấy tua kiếm của mình đang được đeo trên thắt lưng Bạch Ngọc Đường.
Thì ra là đang ở chỗ hắn! Nó liền nháy mắt ra hiệu với sáo đen Triển Chiêu.
Sáo đen Triển Chiêu hiểu ý, la lớn: “Chết rồi! Chết rồi!”
“Ta còn chưa luộc ngươi, ngươi gào thét cái gì?” Bạch Ngọc Đường nói.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mèo đen trên tay hắn đã bất động.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mèo đen nằm thẳng cẳng, cả người rũ xuống, không hề động đậy, cái đuôi cũng chẳng vểnh lên.
“Giả chết đấy à?” Dù miệng nói như vậy, Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi xổm xuống đặt con mèo dưới đất.
Đang định kiểm tra con mèo này chết thật hay giả, thì con mèo đã nhổm dậy, nhào tới cắn vào tua kiếm ở thắt lưng của hắn và ra sức kéo…
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười đứng lên, con mèo đen kia vẫn cứ cắn chặt tua kiếm quyết không nhả ra, bốn cái chân còn ra sức bấu vào vạt áo của hắn.
Bạch Ngọc Đường đành mang theo nó như vậy đi vào trong phòng, hắn nhốt sáo đen vào lồng sắt trước, sau đó tính lôi con mèo ra, nhưng con mèo này cực kỳ lì lợm, nó cứ cắn mãi tua kiếm không chịu buông.
Bạch Ngọc Đường buộc lòng phải cởi