Lúc mới về trường, ngày nào Tạ Nhã Kỹ cũng nghĩ về Hà Thích, suy nghĩ về từng câu anh nói với cô, đến mức nằm ngủ cũng mơ thấy anh. Chỉ có
điều, không nhìn thấy mặt, không liên lạc được, cảm giác rộn rạo cũng
phai nhạt dần.
“Nhã Kỳ, chiều nay cậu rảnh không?”. Khai giảng được một tuần, sau khi Nhã Kỳ trở lại từ thư viện, Thi Mộng đã hỏi cô như vậy.
“Hình như là có.” Nhã Kỳ khó hiểu nhìn cô ấy, chờ đợi câu nói tiếp
theo. Tính cách của Thi Mộng và cô tương đối giống nhau, thường không
hay mở miệng trò chuyện. Nhưng lúc này nhìn cô ấy hào hứng, vui vẻ ra
mặt.
“Cậu muốn tớ nói khéo một chút hay là trực tiếp vào vấn đề?” Thi Mộng cười một cách thần bí.
“Trực tiếp luôn đi”.
“Là thế này, bạn trai tớ có một người bạn rất thích cậu, muốn tớ làm
mối”. Thi Mộng kéo tay Nhã Kỳ, thẳng thắn bày tỏ: “Đi xem đi, tớ đã gặp
anh bạn kia rồi, là người thành phố W. Ngoại hình khá được, hơn nữa còn
biết đàn dương cầm, rất có khí chất, gia cảnh cũng tốt.”
“Ặc…” Nhã Kỳ giật giật khóe miệng, có chút khó xử.
“Đi đi mà, nếu tớ không có bạn trai thì nhất định sẽ theo đuổi anh
ấy.” Thi Mộng lại lắc lắc tay cô, “Anh ấy đã mở miệng nhờ tớ nhiều lần
rồi, tớ vẫn ngại không dám nói, lần này anh ấy lại chủ động nhờ tớ hẹn
cậu, cậu để tớ hoàn thành nhiệm vụ lần này đi. Nếu cậu không đi, người
ta sẽ tự đến tìm cậu đấy.”
“Ừ, đi xem một chút cũng được.” Nhã Kỳ đột nhiên thay đổi ý kiến
không phải vì Thi Mộng, chẳng qua là vì cô bạn này rất ít khi khen người khác, cô chỉ muốn xem anh bạn này có tốt như cô ấy nói hay không mà
thôi. Hơn nữa, cô cũng rất sợ anh chàng đó sẽ đến tận lớp học, hoặc là
thông qua những người khác tới tìm cô, như vậy còn khó xử hơn nhiều.
Hơn một giờ chiều, Nhã Kỳ và Thi Mộng đến chỗ hẹn trước, là một quán
nước ngay gần trường học. Lúc Nhã Kỳ đến, anh chàng mà Thi Mộng nhắc tới đã ngồi ở đó, đang nói chuyện với Quân Ích – bạn trai Thi Mộng. Thấy
bọn họ, anh ta mỉm cười vẫy tay với các cô. Nhã Kỳ lặng lẽ đánh giá anh, người này cô biết. Họ đã từng gặp nhau trong thư viện, anh ta ngồi ở
đối diện cô, đã từng mượn tạp chí của cô. Ngoại hình của anh ta quả thật không tệ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, gương mặt tinh xảo, nhìn qua
có vẻ hơi lạnh lùng, lúc cười lại giống như băng tuyết tan chảy, vô cùng ấm áp.
Nhã Kỳ lên tiếng chào rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh.
Thi Mộng giới thiệu họ với nhau, lúc đó Nhã Kỳ mới biết anh bạn này tên
là Lăng Nhược Uẩn. Sau khi Thi Mộng giới thiệu xong, điện thoại của cô
ấy và bạn trai không hẹn mà cùng vang lên, sau đó hai người tìm lấy một
cái cớ rồi lấy tốc độ nhanh nhất chuồn mất, sắc mặt Nhã Kỳ vẫn như
thường nhưng trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ họ.
“Muốn uống chút gì không, trà sữa nhé?”
“Không, tôi không thích.” Nhã Kỳ lắc đầu, cô dừng một chút “Tôi nhận
ra anh”. Lăng Nhược Uẩn nhìn về phía cô, đôi mắt màu nâu ánh lên sự chân thành, “Tôi thích em, làm bạn gái của tôi đi”.
Lúc đến đây, Nhã Kỳ đã chuẩn bị trước vài lời để từ chối ngay lúc anh ta mới thăm dò, không ngờ hai người còn chưa giao chiến, đối phương đã
ngả bài như vậy. Lúc này cô hơi nghiêm mặt, lạnh nhạt nói, “Tôi có
chuyện cần phải nói cho anh biết, tôi đã thích người khác rồi”.
“Tôi biết như vậy rất đường đột, nhưng tôi hy vọng em đừng vội vàng
từ chối như thế, chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn mà”. Lăng
Nhược Uẩn tạo cho người khác một cảm giác là anh rất chững chạc, không
có vẻ nói năng tùy tiện. Sau khi nghe Nhã Kỳ nói, anh ta cũng không nói
sang chuyện khác, ánh mắt vẫn sáng rực, “Hy vọng em có thể suy nghĩ về
tôi một chút, có khi tôi còn phù hợp hơn cả người em thích đấy!”.
Từ nhỏ đến lớn, những chuyện thế này đều do Nhã Tĩnh giải quyết nên
không có anh chàng nào dám đưa thư tình cho Nhã Kỳ. Hôm nay là lần đầu
tiên được tỏ tình trong đời, trừ việc hơi giật mình, Nhã Kỳ cũng không
có thêm chút dao động nào, giống như đây chỉ là việc sau cơn mưa trời
lại sáng, những giọt mưa cũng biến mất không dấu vết.
Có thể tỏ tình là mưa, nhưng Lăng Nhược Uẩn lại không phải mưa, anh
là một chàng trai tràn đầy ý chí chiến đấu vì tình yêu. Những ngày sau
đó, trong cuộc sống của Nhã Kỳ, bất ngờ gặp anh ta, trùng hợp cũng gặp
anh ta. Lúc đầu cô còn cố gắng tránh né, về sau mới phát hiện ra nó
chẳng có tác
dụng gì. Anh quá nhiệt tình, chỉ cần cô vừa ra khỏi cửa,
anh sẽ vô tình xuất hiện bên cạnh cô, làm cô khó lòng phòng bị, thỉnh
thoảng còn đưa đồ ăn ngon đến cho cô nữa.
Lăng Nhược Uẩn xuất thân trong một gia đình khá giả, những đồ anh đưa cô đều rất đẹp đẽ, vừa đẳng cấp vừa phong cách. Nhã Kỳ còn tính trẻ
con, vẫn khó tránh khỏi thích thú mấy món đồ đó. Vì vậy, món nào không
thích, cô sẽ trả lại, còn món nào thích cô sẽ đưa tiền cho Thi Mộng để
trả cho anh.
Qua hai tháng như vậy, Nhã Kỳ buồn bã gãi đầu, hai tháng qua cô đã
rơi rụng mất không biết bao nhiêu tiền tiêu vặt rồi. Thi Mộng thấy Nhã
Kỳ ngồi trên giường, để một đống đồ trước mặt, vừa tính tiền, vừa vò
tóc, như sắp muốn điên đến nơi, cô không khỏi tò mò hỏi: “Nhã Kỳ, anh ấy không tốt sao?”.
“Có, rất tốt”. Nhã Kỳ nói thật lòng, anh ta mua bữa sáng cho cô, xách bình nước giúp cô, lại còn hay tặng quà cho cô, chàng trai biết quan
tâm như vậy tìm đâu ra nữa.
“Vậy sao cậu không nhận lời anh ấy?”. Thi Mộng hỏi, “Anh ấy đã kiên trì hai tháng, cũng phải qua thời gian thử thách rồi chứ?”.
“Nhưng tớ không thích anh ấy, tớ cũng từ chối rồi, từ chối rất rõ
ràng rồi. Bây giờ anh ấy hết lòng với tớ như vậy, tớ không thể không
biết xấu hổ, chỉ có thể thỉnh thoảng mời anh ta bữa cơm, sau đó lại phải giải thích, cứ tiếp tục như thế này chắc tớ điên mất.”
“Đúng rồi, không phải cậu nói ai động đến tiền của cậu là động đến
mạng của cậu sao, hay là cậu cứ nhận lời anh ấy, sau này nhận đồ cũng
không cần mất tiền nữa.”
“Nếu tớ nhận lời…” Nhã Kỳ nặng nề thở ra một hơi, “Tớ sợ tớ sẽ hối hận.”
Nhã Kỳ thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi liền lên diễn đàn nói chuyện phiếm, bởi vì topic thổ lộ lòng mình lần trước, cô cũng thu hút được số lượng
người theo dõi nhất định. Liên quan đến “sự kiện bị theo đuổi” lần này,
cô cũng không đăng bài mới mà trực tiếp bình luận vào topic kia để hỏi ý kiến mọi người. Cô kể ngắn gọn một số chuyện liên quan đến Lăng Nhược
Uẩn, dựa vào ý kiến của các bạn trên mạng thì anh ta cũng là người đáng
tin cậy, có thể làm chồng.
Mặc dù Hà Thích cũng được nhắc tới nhiều lần, nhưng dù sao mấy chuyện bát quái cũng có thời hạn, một người đã là chuyện xưa, nay phải có
chuyện về người khác chứ. Hơn nữa, Hà Thích chính là trời cao hoàng đế
xa, còn chuyện này lại như trăng trước cửa.
Sau đó Nhã Kỳ gửi một bình luận: “Hay tớ tìm L thử xem, bạn trai cũng giống như quần áo, phải thử mới biết có hợp hay không mà?”. Một giờ
sau, người có tên HS nhắn lại ở phía dưới: “Thỏ không ăn cỏ gần hang”.
Nhã Kỳ lướt đi lướt lại tin nhắn này, trong lòng lại dâng trào một
chút cảm xúc, giống như mình vừa thành công một chuyện gì đó, còn có một chút đắc ý. Sau đó cô quang minh chính đại gọi điện cho Hà Thích, “Này
Hà Thích, người bình luận kia có phải là anh không?”.
“Anh chàng đó nhìn rất được à?”
“Đẹp, nhìn rất thoải mái!”
“Em gửi hình cậu ta cho anh nhìn đi.”
“Ừ”. Nhã Kỳ cúp điện thoại, không có ý kiến gửi hình qua cho anh, cô
lặng lẽ suy nghĩ có lẽ anh sẽ ghen chăng. Hơn 30 phút sau, Hà Thích gọi
điện lại cho cô, “Sau này cậu ta sẽ không quấy rầy em nữa”.
“Cái gì?”
“Tạm biệt”. Âm thanh chậm rãi của anh truyền đến rồi sau đó là tiếng
kết thúc cuộc gọi. Ban đầu Tạ Nhã Kỳ không hiểu ý của Hà Thích, nhưng ba ngày trôi qua, Lăng Nhược Uẩn đều không xuất hiện. Những ngày trước
đây, cứ đến năm giờ, là lúc cô xuống lầu xách nước nóng thì anh ta sẽ tự động xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com