Nhiều lúc Nhã Kỳ cũng không hiểu tại sao mình và Hà Thích lại hay
chiến tranh lạnh đến vậy. Nhã Tĩnh lại nhìn thấu chuyện này, cậu nói,
“Hai người đúng là ấu trĩ, không có chuyện gì tự chuốc lấy phiền não,
haizzz, chuyện tình yêu kiểu này đúng là phiền toái mà.”
“Còn tốt
hơn người yêu đương trên mạng”. Nhã Kỳ tức giận cầm búa bông đập vào đầu cậu, Nhã Tĩnh đẩy ra, không nhịn được nói, “Đừng có đánh, yêu trên mạng gì chứ, ở trong game tất cả chỉ là hư ảo, hư ảo thôi, em cũng biết nó
cách xa đời thực.”
Nhã Kỳ nhìn trời, không nói gì, cô không hiểu
mấy trò chơi trên mạng, cũng như Nhã Tĩnh không hiểu tại sao cô thích Hà Thích đến vây. Nhã Kỳ ngồi ở một bên, chầm chậm nói, “Chị hỏi em, rốt
cuộc Chu Thăng Thăng thích chị ở điểm nào cơ chứ?”
“Có quỷ mới
biết, em nghe nói cậu ta thích dáng vẻ chảy nước mũi hồi bé của chị.”
Nhã Tĩnh đang chiến đấu, tùy tiện đáp lời. Nhã Kỳ bất giác run lên, “Vậy còn Hà Thích?”
“Có lẽ là chỗ cao thì khó tránh khỏi rét lạnh nên bắt đầu chấp nhận”
“Hừ.” Nhã Kỳ hung ác lấy búa đập vào vai cậu một phát.
Một tuần sau, Nhã Kỳ sắp xếp hành lý cùng Nhã Tĩnh ra ngoài, trong lòng cô
vẫn có chút buồn bực. Nhã Tĩnh đeo ghi-ta trên lưng, một tay cầm hành lý của cô, “Đừng nghĩ đến tên Hà Thích đó nữa, gần đây cậu ta không liên
lạc với em, chắc là không tới đâu.”
“Ừm.” Nhã Kỳ tùy tiện đáp một
câu, trong lòng cũng không hiểu đang nghĩ gì, cũng không rõ là cảm xúc
gì, mạnh miệng nói. “Dù sao chị cũng không muốn anh ta đến.”
Nhã
Tĩnh nhìn cô, nháy mắt một cái, không nói gì. Hai người cùng lên xe lửa, Nhã Tĩnh quay người nói với Nhã Kỳ, “Dù sao mọi chuyện cũng đều có
ngoại lệ.”
Cô đi tới chỗ ngồi, ghế bên cạnh đã có người đang đọc
báo. Anh ta cầm tờ báo rất cao, che kín cả khuôn mặt. Nhưng Nhã Kỳ có
thể dễ dàng nhận ra người này là Hà Thích, trong lòng cô đã rối loạn,
tim đập như trống, cô lùi lại về sau một bước, “Nhã Tĩnh, đổi chỗ ngồi
với chị.”
“Bên cạnh em là Chu Thăng Thăng đấy.” Nhã Tĩnh hạ giọng, “Cậu ta đã ngồi xuống rồi, chị tính sao?”
Nhã Kỳ căng thẳng, hướng về phía Chu Thăng Thăng đang nhìn mình chào hỏi
một tiếng, tùy tiện ngồi xuống ghế bên cạnh không có ai ngồi, mới ngồi
không bao lâu, Nhã Kỳ đã nghe thấy tiếng, “Cô à, hình như cô nhầm chỗ
rồi.”
Nhã Kỳ đỏ mặt, lúng túng xin lỗi, nhanh chóng ngồi xuống
cạnh Hà Thích. Hà Thích đã đem tờ báo bỏ xuống, dựa vào cửa sổ, mặt
hướng ra ngoài, quay lưng lại với cô. Nhã Kỳ cảm thấy buồn bực, nhìn
quanh bốn phía, lúc quay đầu lại đã thấy Hà Thích ngửa đầu tựa vào ghế,
nhắm mắt lại. Nhã Kỳ chán nản, gãi gãi đầu, lấy di động trong túi lên
mạng đọc tiểu thuyết.
Một lát sau tàu chuyển bánh, tàu đi được mấy phút, Nhã Kỳ thấy vai mình đột nhiên nặng trịch, cô run lên vì sợ, đến
khi lấy lại tinh thần mới cảm giác hơi thở nhè nhẹ của anh vương vấn
trên cổ mình. Hà Thích dựa vào vai cô, Nhã Kỳ không dám dùng nhiều lực
đẩy anh vài cái, anh không nhúc nhích, Nhã Kỳ lại hạ người xuống, anh
vẫn vững vàng tựa vào vai cô, cô khóc không ra nước mắt, sau đó cả người dần nhích gần lại, toàn thân hoàn toàn thả lỏng, cô biết lòng mình rất
mâu thuẫn, rõ ràng cô giận anh, nhưng lại không đành lòng đánh thức anh.
Xe lửa vẫn rầm rầm chuyển động về phía trước, không ngừng lắc lư, Nhã Kỳ
bị lắc đến mệt mỏi, hai mắt cô nhắm lại, đầu bất giác ngả về phía anh.
Cô thiếp đi một cách không mấy thoải mái, chân mày hơi nhíu lại, không
biết là lúc nào, cô cảm thấy có đôi tay đỡ lấy đầu mình để đổi tư thế
ngủ thoải mái hơn. Nhã Kỳ là người rất dễ bị tiếng động làm tỉnh, huống
chi là có người chạm vào mình, cô rất nhanh đã mở mắt ra, đúng lúc nhìn
về phía Chu Thăng Thăng vừa trở về từ nhà vệ sinh.
Chu Thăng Thăng cũng nhìn lại cô, ánh mắt ảm đạm, không chút ánh sáng. Nhã Kỳ có vẻ hơi lúng túng, giãy giụa muốn ngồi dậy, không biết làm sao cánh tay quàng
trên người cô tăng thêm lực, ôm thật chặt cô vào ngực, cho đến khi Chu
Thăng Thăng biến mất trong tầm mắt cô.
Nhã Kỳ nhìn Hà Thích đầy
tức giận, không có cách nào đành đấm anh mấy phát. Hà Thích thở dài một
cái, ánh mắt thất vọng nhìn cô, yếu ớt lên tiềng, “Em đối xử với anh như vậy à?”
Nhã Kỳ lạnh lùng nhìn anh, “Em đối xử với anh như thế nào?”
“Vì người đàn ông khác mà đánh anh.” Giọng nói Hà Thích trầm xuống, lạnh lùng.
Lúc này Nhã Kỳ rất muốn đập đầu vào tường, trong người phát ra oán khí vô
hình, cô cảm thấy mình thật ấm ức, quay đầu lại không thèm nhìn anh nữa. Hà Thích khẽ
cười, giả bộ như không có việc gì xảy ra, ôm cô vào lòng,
“Nào, chúng ta bồi dưỡng tình cảm đi, mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ
cùng nhau đi chơi đấy.”
Nhã Kỳ giãy giụa, hai cánh tay Hà Thích ôm cô càng chặt, “Em không muốn ngủ thì ôm anh ngủ đi.”
“Thế có khác gì nhau?” Nhã Kỳ lườm anh -_-|||.
“Có chứ, một cách là em ôm anh, một cách lại là anh ôm em. Thôi thì để em
hưởng phúc lợi trước đã.” Hà Thích nghiêng người, giữ cô bên người
mình, vẻ mặt hài hước, “Hai người chúng ta lại phải so đo như vậy sao?”
“Vậy em không so đo với anh.” Nhã Kỳ bị trêu ghẹo nhiều nên thỉnh thoảng
gan cũng lớn hơn một chút, tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực anh, mới
vừa ầm ĩ một trận, ngay cả chút buồn ngủ cô cũng không có. Mùi hương
trên người anh thật sảng khoái, rất dễ ngửi, làm cô cảm thấy yên lòng.
Một tay anh vòng qua người cô, tay còn lại nghịch tóc cô, đầu ngón tay
sạch sẽ cọ tới cọ lui trên mặt cô, rồi lại sờ tai cô.
Nhã Kỳ không nhịn được, đẩy anh ra, cái tay kia lại xoa sụn mềm sau tai cô, giống
như đứa trẻ phát hiện đồ chơi mới, “Chỗ này của em dày dày, nghịch thích lắm.”
“Em…” Nhã Kỳ đánh anh mấy cái, liền nổi giận, “Hà Thích, anh còn làm thế em cắn anh đấy.”
Hà Thích ngẩn ra, run run, nhẹ giọng nói, “Em ngủ đi.”
Trên tàu là nơi thích hợp để ngủ, rất nhanh Nhã Kỳ đã cảm thấy buồn ngủ, lúc cô mơ màng, cảm thấy tai mình lại bị người ta nghịch, vừa sờ, vừa nắn,
Nhã Kỳ rất muốn mở mắt ra, nhưng lại không nghĩ đến việc đẩy anh ra, vậy thì cứ kệ anh đi.
Đến khi Nhã Kỳ thật sự không thể ngủ được nữa,
cô mở mắt ra. Lúc này, tay Hà Thích vẫn đặt trên tai cô, không biết suy
nghĩ điều gì. Nhã Kỳ nằm trên ngực anh giãy ra rồi chợt hướng về phía cổ của anh cắn một cái. Hà Thích theo bản năng co người lại, Nhã Kỳ không
kịp đổi hướng, môi cô vừa vặn dán lên môi anh.
Nhã Kỳ trợn tròn
mắt, lúc cô ngồi dậy, Hà Thích còn chưa kịp phản ứng. Lâu sau đó, Hà
Thích xoa đầu cô, cười xấu xa, nói một câu, “Chuyện này vẫn nên để anh
làm thì hơn, lần nào cũng là em chủ động, anh thấy có lỗi lắm.”
Nhã Kỳ cúi thấp đầu, đứng dậy, “Em vào nhà vệ sinh.”
Để tránh mọi chuyện trở nên lúng túng hơn, Nhã Kỳ đành lấy cớ đi vệ sinh để tránh đi, cô không hiểu là do anh thông suốt hay cô đã biết ngại
ngùng, rõ là trước kia cô đã hôn anh rồi. Nhã Kỳ chậm rãi từ nhà vệ sinh đi ra, Hà Thích nhìn cô rồi nói, “Sao em đi lâu thế, mà sao mặt lại đỏ
vậy?”
Nhã Kỳ không dám nhìn anh, mặt cô lại đỏ vài phần, Hà Thích kéo tay cô, cười híp mắt nói, “Chuyện trước kia coi như hòa nhé.”
Nhã Kỳ nhíu mày, cô cảm thấy không vui. Ở nhà không có ai ầm ĩ với cô, ai
cũng đều nhường cô. Hà Thích là người đầu tiên, hết lần này đến lần
khác, ầm ĩ với cô, rồi chiến tranh lạnh, làm cô khó chịu mấy ngày. Bây
giờ chỉ cần nói một câu là coi như xong.
“Dựa vào cái gì mà mọi
chuyện đều do anh định đoạt?” Nhã Kỳ cầm chai nước uống một hớp, cúi đầu nhàn nhạt nói, “Lần trước như vậy, lần này cũng thế…”
“Em vẫn còn giận à?”
“Nói thừa.”
“Anh tặng em quà được không?”
“Em không muốn.”
“Không phải mọi người đều nói con gái rất dễ dỗ dành sao?” Hà Thích sờ cằm,
trước kia khinh thường chú thay bạn gái như thay áo, hôm nay lại muốn
cùng chú trao đổi kinh nghiệm.
“Vậy anh nói ba từ cho em nghe có được không?” Hà Thích sát lại gần cô, môi mỏng dán vào tai cô, hơi thở mờ ám thổi trên mặt cô.
“Em, em không muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com