Chua Ngọt

Hào Hứng (1)


trước sau

Dù sao Nhã Kỳ vẫn là một cô gái còn trẻ, mặc dù cô nảy sinh tình cảm trước, nhưng đến cuối cùng Hà Thích mới là người quyết định, đôi lúc chuyện tình yêu chính là xem ai mặt dày hơn, mà Hà Thích thuộc loại không biết xấu hổ.

Từ lúc thích Hà Thích đến khi xác lập quan hệ, cô chưa từng cảm thấy thoải mái, trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều hơn thì sẽ luôn sợ hãi bất an. Cho đến hôm nay, Nhã Kỳ mới thật sự biết cái gì gọi là tình yêu, cũng biết khổ vì yêu là thế nào.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn, kỳ nghỉ cũng nhanh chóng kết thúc. Ngày Nhã Kỳ phải rời khỏi, Hà Thích dậy thật sớm, muốn đưa cô về. Nhả Kỳ dĩ nhiên không chịu, xụ mặt từ chối, “Không cần, xa lắm, anh đi qua đi lại cũng mất cả ngày.”

Hà Thích cười không trả lời, trong lòng có biện pháp, “Đi, anh đưa em đi chợ, mua chút đồ mang về.”

“Không cần, em…” Nhã Kỳ còn muốn nói gì đó, Hà Thích đã lôi cô đi.

Bởi vì phải xa nhau nên Nhã Kỳ buồn buồn không vui, cô luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc.

Cô đi theo anh ở sau lưng, nắm tay anh thật chặt. Lần này từ biệt, phải mấy tháng sau mới gặp lại. Giống như là một viên đường, nếu không nếm được vị ngọt sẽ không nhớ đến, đến khi nếm được loại ngọt ngào này rồi thì không buông được.

Hà Thích cũng có chút không nỡ, nhưng không còn cách nào. Anh không dám xoay người nhìn cô, đứng ở quầy quà vặt chọn đồ cô thích ăn, chọn từng món bỏ vào trong túi. Mua đồ xong thì dẫn cô đi ăn, sau đó trở về giúp cô thu dọn hành lý. Thu dọn xong, Hà Thích nói, “Để anh đưa em về.”

“Em không muốn.” Nhã Kỳ đau lòng cho anh, lắc đầu, lái xe trong thời gian dài sẽ rất mệt mỏi, “Em đi ô tô, sẽ tới nơi rất nhanh thôi.”

“Đúng lúc anh muốn về thăm nhà một chút, hôm qua bà nội gọi anh về, thuận đường đưa em về.” Hà Thích cười khẽ, sờ đầu cô, “Hơn nữa, anh hy vọng được ở bên em nhiều hơn mà. Đi thôi.” Anh thay cô đặt hành lý vào xe, Nhã Kỳ vẫn không muốn, nhưng nhìn cặp mắt xinh đẹp cùng với nụ cười của anh, cô cúi đầu nhẹ nhàng đi tới, cuối cùng vẫn không nỡ nói lời từ chối, “Thôi được rồi.”

Ba tiếng lái xe trên đường, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Nhã Kỳ có rất nhiều lời muốn nói, lời đã lên tới miệng, cuối cùng vẫn không nói ra được. Cô vẫn còn dè dặt, không giống như Hà Thích không biết xấu hổ. Đến khi Hà Thích đưa cô đến trường, Nhã Kỳ không lập tức xuống xe, mà là quay về phía Hà Thích, ôm lấy hông anh, thấp giọng nói, “Phải một thời gian rất lâu chúng ta không được gặp nhau.”

“Ừ.” Tay Hà Thích cứng đờ, nhẹ nhàng ôm cô, khẽ vỗ, “Cố gắng chịu đựng, rất nhanh sẽ gặp lại nhau.”

“Không được không nghĩ đến em, không được để ý tới những yêu tinh kia.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, sau khi nói xong lại có chút ngượng ngùng, đem mặt chôn trong ngực Hà Thích cọ mấy cái, “Được rồi, em đi đây.”

Hà Thích đáp lại một tiếng, hướng về đôi môi mềm mại của cô hôn một cái, “Được.”

“Nếu anh muốn trở về ngay thì nên đi sớm đi, trời sắp tối rồi.” Cô nói, xuống xe vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”

“Ừ, tạm biệt.”

Cố gắng chịu đựng ly biệt, cô tự an ủi mình, lúc xoay người, ánh mắt có chút ướt.

Từ khi xa Hà Thích, tâm trạng Nhã Kỳ luôn uể oải, dáng vẻ mất mát. Thi Mộng thấy bộ dạng này của cô, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện không tốt, “Nhã Kỳ, cậu làm sao vậy?”

“Tớ nhớ anh ấy.” Nhã Kỳ thốt lên, vẻ mặt đau buồn, cô dùng hai tay che mặt, “Rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến đau.”

“Ôi chao…” Thi Mộng bật cười, sau đó gật đầu đồng ý, “Hình như con gái khi yêu đều như vậy cả.”

“Haiz, phải chờ thêm một thời gian rất dài rất dài nữa.” Nhã Kỳ thờ dài.

Thi Mộng ngồi đối diện với cô đang pha trà, “Thật ra cũng không cần đợi lâu như vậy, không phải một tháng nữa sẽ diễn ra đại hội thể dục thể thao sao, lúc đó tranh giải trong ba ngày thêm hai ngày cuối tuần nữa, năm ngày, đủ để cậu đi thêm một chuyến nữa.”

“Đúng rồi, đại hội thể dục thể thao.” Nhã Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, tâm tình tốt lên. Đại hội thể dục thể thao, đúng là một cơ hội tốt. Đột nhiên nhớ tới khi còn bé tham gia đại hội thể dục thể thao, Nhã Tĩnh ở một bên che mặt, “Ôi, mất mặt quá, mất mặt quá.”

Chính vì câu nói đó mà khiến cô ngay cả hăng hái muốn tham gia cũng không có, từ đó không tham gia đại hội thể dục thể thao nữa. Lần này diễn ra đại hội thể dục thể thao, cô cũng không có chuyện gì làm, mặc dù có chút chuyện vụn vặt, nhưng nhờ Thi Mộng giúp đỡ là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, tối hôm đó Nhã Kỳ ngủ đặc biệt ngon giấc.

Sau kỳ nghỉ dài ngày, mọi người bắt đầu quay lại đi học. Bởi vì phải ra ngoài nên gặp mặt Lăng Nhược Uẩn cũng nhiều hơn. Trong kỳ nghỉ, Lăng Nhược Uẩn cũng gọi cho Nhã Kỳ mấy lần, lúc ấy Hà Thích đang ở bên cạnh, Nhã Kỳ không tiện bắt máy, sau đó cũng quên gọi lại. Hôm nay vừa thấy mặt cậu mới nhớ tới, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không nhắc tới, dù sao cũng lúng túng.

Nhã Kỳ gật đầu với Lăng Nhược Uẩn một cái, coi như là chào hỏi.

Lăng Nhược Uẩn nhìn thấy ánh mắt cô có chút kỳ quái, cậu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, “Nhã Kỳ, tớ cảm thấy chúng ta nên nói chuyện.”

Nhã Kỳ cũng nhìn cậu, lúc đầu kinh ngạc rồi chuyển sang bình tĩnh, cô cười với cậu, “Được.”

Cô nói xong, đi theo cậu tới một tiệm nhỏ gần trường, lần đầu tiên gặp cậu cũng ở tiệm nhỏ này.

“Tớ xin lỗi, đã làm phiền cậu thời gian lâu như vậy.” Nhã Kỳ mở lời trước, đi thẳng vào vấn đề.

“Tớ không nghĩ ra, cũng không hiểu.” Lăng Nhược Uẩn cười, trong nụ cười
có chút thản nhiên, “Tớ thích cậu là thật, tớ cho là tớ sẽ một mực chờ cậu, nhưng có lúc tớ nghĩ, có cần thiết hay không?”

Nhã Kỳ yên lặng không nói, đột nhiên phát hiện cô không cần thiết phải nói, hay là nói cách khác cô đã sớm bày tỏ thái độ của mình rồi.

Lăng Nhược Uẩn lẳng lặng nhìn cô, “Tớ luôn cảm thấy mình ở trong tình thế bắt buộc, ngày nào đó phát hiện ra bất quá mình chỉ là một con cờ thôi.”

“Không phải vậy.” Nhã Kỳ nhíu mày, không nghĩ tới Lăng Nhược Uẩn sẽ nói ra những lời này, để tay lên ngực tự hỏi lại có chút chột dạ, “Tớ rất cảm kích vì cậu thích tớ, nhưng có một số việc…”

“Tớ biết, thật ra cậu đã sớm tỏ rõ thái độ, chẳng qua là tớ không tin. Từ lúc cậu không nhận điện thoại của tớ, tớ bắt đầu tin. Tớ ở trong lòng cậu vĩnh viễn kém một người, cho nên tớ chúc phúc cho cậu.”

Lăng Nhược Uẩn đi rồi, Nhã Kỳ vẫn ngẩn ngơ ngồi ở đó, cho đến khi đồ uống ấm áp trở nên lạnh như băng. Cô giao thiệp rất ít, cho nên đối nhân xử thế đơn giản nhất cô cũng làm không tốt. Có vài người, không thể trở thành người yêu thì có thể làm bạn tốt. Đối với Lăng Nhược Uẩn, cô xem như đã đắc tội cậu ta, từ nay về sau hai người càng đi càng xa, chỉ có thể xem nhau như người lạ.

Nếu nói không khó chịu thì là không thể, nhưng dù sao tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Buổi tối, Nhã Kỳ gọi điện thoại cho Hà Thích, nhắc đến chuyện này, đầu bên kia điện thoại Hà Thích nghiêm túc nói, “Không cho em trêu chọc quái thú.”

“Ơ…”

“Làm gì có chuyện quan được phóng hỏa nhưng không cho dân đốt đèn, nhớ kiềm chế bản thân!”

“Hừ.”

“Con thỏ nhỏ của anh là ngoan nhất, anh tin tưởng em.”

“…” Nói thật, Nhã Kỳ đối với biệt danh này rất 囧.

Hai người nấu cháo điện thoại thêm lúc nữa mới bỏ xuống, trước khi ngủ, Thi Mộng hỏi thăm chuyện yêu đương của Nhã Kỳ. Chuyện của Lăng Nhược Uẩn, Thi Mộng rất nhanh sẽ biết, Nhã Kỳ cũng không tính giấu giếm, kể hết mọi chuyện cho cô nghe, Thi Mộng là người có chừng mực.

Nhã Kỳ bắt đầu chờ đợi để đến tháng sau được gặp mặt, tháng này cô và Hà Thích thường xuyên điện thoại cho nhau, qua điện thoại cô biết được Hà Thích cũng đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao, có chạy tiếp sức, điền kinh, nhảy cao. Nhã Kỳ hỏi anh có lòng tin không, đồng thời cũng âm thầm vui, đến lúc đó cô sẽ cổ vũ cho anh.

“Em thì sao, đăng ký thi môn nào?”

“Em đang tính.” Nhã Kỳ kể chuyện khi còn bé của Nhã Tĩnh cho Hà Thích nghe, “Nhã Tĩnh luôn tìm cơ hội trêu em, nó nói em làm nó mất mặt, kỳ thực em và nó khác nhau mà.”

“Một trai một gái dĩ nhiên là khác nhau, nhưng mà ngoại hình của hai người quả thật rất giống.”

“Dù sao, hừ, đại hội thể dục thể thao cũng là lúc dễ dàng trêu chọc yêu tinh nhất, anh phải…”

“Được rồi, nơi đó có nhiều yêu tinh nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó. Bây giờ không nói chuyện nữa, trễ rồi, đi ngủ đi.”

“Ừ.”

“Còn nữa… Tặng em nụ hôn chúc ngủ ngon, ngủ ngon nhé.”

“… Ngủ ngon.” Nhã Kỳ luyến tiếc cúp điện thoại, mặt đã nóng lên.

“Ô, trêu chọc yêu tinh nha, đàn ông đẹp trai như vậy có phải có rất nhiêu yêu tinh không?” Thi Mộng đang ngồi trước gương thoa kem dưỡng, thấy cô cúp điện thoại, đùa giỡn mấy câu.

Nhã Kỳ bắt đầu trải chăn, một bên trải chăn một bên buồn bực nói, “Có rất nhiều yêu tinh, hơn nữa đều là yêu tinh thượng hạng, vị thành niên, công chúa, tinh anh, đủ thể loại, mẹ nó, tớ hận không thể phân ra, ở bên cạnh anh ấy canh chừng.”

“Thật ra thì cũng không có gì đâu.” Nhã Kỳ chu môi thoa son dưỡng, “Mấy cô gái tiếp cận vì mục đích rõ rang như vậy sẽ không chiếm được gì tốt ở chỗ anh chàng cao ngạo nhà cậu đâu, sớm muộn cũng sẽ bị ghét thôi. Loại đàn ông này thích được tâng bốc, chứ không thích đi tâng bốc người khác. Thật ra thì sợ nhất chính là loại đó, nhìn thì không thấy có nửa điểm tâm cơ, nhưng… Dù sao tớ cũng không thích lắm, ví dụ như anh họ tớ, nghe mẹ tớ nói, vợ bé bên ngoài là bạn học thời trung học, đã ly dị, lúc bắt đầu anh họ tớ cảm thấy cô ta đáng thương, không chỗ nương tựa liền thông cảm, sau đó thì dây dưa lên giường luôn.”

“… Loại này hẳn sẽ không xuất hiện đâu.” Ngược lại Nhã Kỳ cảm thấy không có gì, Hà Thích không có lòng thông cảm, cho nên cô sẽ không lo lắng anh sẽ bị lợi dụng. Nhã Kỳ nằm trên giường, cầm quyển nhật ký, gạch ngày hôm nay đi, tiến gần đến đại hội thể dục thể thao thêm một ngày nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện