Cặp mắt Du Băng Thành lạnh
lẽo nhìn chằm chằm Triệu Phong, khí thế phô thiên cái địa nghiền ép
thẳng về phía trước. Nhưng ngay vào lúc này, trong cơ thể Triệu Phong
cũng bộc phát ra một cỗ khí thế mênh mông trầm trọng.
- Chân Thần Lục giai!
Giờ phút này, Du Băng Thành mới chân chân thật thật cảm ứng được cảnh
giới tu vi của Triệu Phong. Nhưng mà, điều này sao có thể? Trước đây,
khi Triệu Phong mới tới Sinh Nguyên Tông, bất quá cũng chỉ là một gã
Chuẩn Thần mà thôi. Thế nhưng hiện tại như thế nào lại là Chân Thần Lục
giai rồi?
- Triệu… Phong! Ngươi chẳng lẽ chính là…
Du Băng Thành tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Trước đây, thời điểm Triệu Phong đưa Hàn Ngưng Nhi tới đây, Du Băng
Thành chỉ nghe Hàn Ngưng Nhi đề cập qua tên họ Triệu Phong một hai lần.
Lúc đó, Triệu Phong là một tên Chuẩn Thần nhỏ bé, Du Băng Thành căn bản
không nghĩ tới ngày sau còn có thể gặp lại hắn, cho nên ngay cả tên họ
cũng lười nhớ. Sau khi đưa Triệu Phong đi, Du Băng Thành liền một mạch
bế quan không ra, bận rộn xử lý chuyện của mình.
Bất quá, những lúc rảnh rỗi, hắn cũng nghe được một số tin tức liên quan tới một gã Triệu Phong thiên tài. Lúc đó, Du Băng Thành hoàn toàn không liên tưởng tới gã thiên tài Triệu Phong này lại chính là cái gã đệ tử
tạp dịch hắn đã đưa đến Linh Tộc kia. Nhưng mà lúc này Triệu Phong đã
thể hiện ra tu vi Chân Thần Lục giai, hắn làm sao còn không biết rõ hết
thảy chuyện này?
- Vì sao Du Trưởng lão lại muốn giết ta gấp gáp như vậy?
Vẻ mặt Triệu Phong mỉm cười thản nhiên.
- Ta đang trong lúc bế quan, đột nhiên bị người quấy rối, lửa giận công
tâm, cho nên mới có chút lỗ mãng như vậy! Xin Triệu huynh đệ đừng trách…
Trên mặt Du Băng Thành nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi. Hắn với Triệu
Phong cũng không thù không oán, cho dù vừa rồi có nổi lên sát tâm, nhưng cuối cùng hắn cũng không có động thủ. Mà Triệu Phong có thể tiến vào
Linh Tộc, hoàn toàn đều là nhờ sự giúp đỡ của hắn. Cho nên Du Băng Thành cho rằng Triệu Phong cũng sẽ không làm gì hắn cả.
- Không nghĩ tới thiên phú của tiểu tử này lại kinh khủng như vậy, không ngờ có thể trực tiếp chứng đạo Thần vị Lục giai!
Trong lòng Du Băng Thành cực kỳ không thăng bằng. Hắn thân là Chân Thần
Lục giai, ở trong rất nhiều Trưởng lão của Sinh Nguyên Tông, chính là
người có quyền lợi thấp nhất.
Triệu Phong đồng dạng cũng là Chân Thần Lục giai, lại là Đệ tử Hạch tâm
của Linh Tộc, thiên tài chói mắt nhất của Linh Tộc, cho dù là Trưởng lão Linh Tộc bình thường, cũng không dám trên chọc đến Triệu Phong. Mà Sinh Nguyên Tông, trên thực chất cũng là một thế lực dưới sự quản hạt của
Linh Tộc. Cho nên, địa vị của hắn, vị Trưởng lão Sinh Nguyên Tông này,
còn xa mới bằng được Triệu Phong.
- Hàn Ngưng Nhi đâu rồi?
Sắc mặt Triệu Phong thủy chung bất biến.
- Nàng… Hiện tại đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi!
Sắc mặt Du Băng Thành bỗng nhiên biến đổi, chớp mắt đã khôi phục như thường.
- Tiểu tử này như thế nào vừa tới đã thăm dò Hàn Ngưng Nhi rồi? Hiện tại hắn đã là thiên tài chói mắt nhất của Linh Tộc, chắc là đã ở cùng một
chỗ với Triệu Vũ Phi a!
Trong lòng Du Băng Thành có chút bối rối. Theo như hắn nghĩ, Triệu Phong chỉ là phụ trách đưa Hàn Ngưng Nhi đến Tử Linh Vực mà thôi, giữa hai
người hẳn là không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng lúc này, Triệu Phong vừa
mới tới đã trực tiếp hỏi thăm Hàn Ngưng Nhi. Nếu như để cho Triệu Phong
biết được những chuyện hắn làm với Hàn Ngưng Nhi, Du Băng Thành khó có
thể dự liệu sẽ có những hậu quả gì.
Du Băng Thành chỉ có thể hy vọng, Triệu Phong chỉ là thuận miệng hỏi
thăm một chút. Cho nên hắn liền nói bừa là Hàn Ngưng Nhi đã ra ngoài
chấp hành nhiệm vụ…
- Du Trưởng lão thật biết nói đùa! Không phải nàng đang ở trong phủ đệ của ngươi sao?
Tả Mâu Triệu Phong xuyên thấu tất cả, sớm đã nhìn thấy Hàn Ngưng Nhi đang bị nhốt tại một chỗ nào đó bên trong cung điện.
- Ngươi… Làm sao ngươi biết?
Sắc mặt Du Băng Thành đại biến, vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt Triệu Phong âm lãnh, không nói lời nào, trực tiếp bước vào trong cung điện.
Thời điểm hắn rời đi, đã lưu Triệu Hồi lại chỗ này. Hiện tại Triệu Hồi
chỉ vừa mới lẫn vào Sinh Nguyên Tông, nhưng những tình huống liên quan
tới Sinh Nguyên Tông, hắn từ lúc vừa mới vào đã bắt đầu chú ý. Bên trong Sinh Nguyên Tông không có nửa điểm tin tức gì liên quan tới một đệ tử
có Sinh Mệnh Chi Mâu cả. Cho nên từ rất lâu trước đây, Triệu Phong đã
đoán được tình huống có chút không đúng. Lần này hắn đến Sinh Nguyên
Tông, một mặt là đón Triệu Hồi rời đi, mặt khác cũng muốn nhìn một chút
xem Hàn Ngưng Nhi đã xảy ra chuyện gì.
Tại một chỗ sâu nhất trong tòa cung điện, xung quanh có trận pháp phong
ấn cường đại, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Thần thức dưới Cổ Thần, căn bản khó có thể rót vào trong đó.
Chỉ tiếc, những thứ này lại ngăn cản không được thấu thị của Tả Mâu Triệu Phong.
- Không ngờ hắn lại biết rõ!
Du Băng Thành đi theo sau lưng Triệu Phong, thần sắc cực kỳ kinh dị. Hắn trong thời gian ngắn một đường bế quan không ra, càng không có người
tiến vào chỗ ở của hắn, tin tức Hàn Ngưng Nhi bị vây ở chỗ này, làm thế
nào truyền đi, làm thế nào truyền tới tai Triệu Phong? Du Băng Thành
thật sự không thể nghĩ ra.
Đi tới trước mặt tòa cung điện phong bế này, Triệu Phong vươn một tay ra.
Vù vù vù!
Một cỗ lực lượng Lôi Điện Lực phách bài sơn đảo hải chợt oanh kích ra.
Lôi kiếp điện quang vô tận cuồng oanh loạn tạc trên kết giới xung quanh
tòa cung điện này.
Thình thịch! Rắc!
Trên kết giới, ngay chỗ thủ chưởng Triệu Phong đặt vào, chợt xuất hiện
một khe nứt nhỏ. Sau đó, Triệu Phong chợt đánh ra một quyền.
Thình thịch!
Toàn bộ kết giới trận pháp nhất thời hóa thành vô số quang điểm tinh oánh, tiêu tán bên trong thiên địa.
- Làm sao có thể? Dưới Cổ Thần, tuyệt đối không người nào có thể phá khai trận pháp!
Một bên, tâm thần Du Băng Thành nhất thời chấn động.
Sau khi trận pháp nghiền nát, đại môn tòa cung điện kia trực tiếp mở ra. Hàn Ngưng Nhi một thân váy lục từ bên trong đột ngột nhảy ra.
- Triệu Phong?
Hàn Ngưng Nhi không biết vì sao trận pháp lại nghiền nát, chỉ là muốn
thừa cơ rời khỏi, nhưng người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi đi ra, lại là Triệu Phong!
Thân hình Hàn Ngưng Nhi thoáng cái đứng lặng tại chỗ. Trong con ngươi
bích lục tràn ngập lệ châu. Lúc này, khuôn măt Hàn Ngưng Nhi đã không
còn vẻ thân thiện hiền hòa ngày đó nữa, thay vào đó là một dung nhan
tiều tụy, hơi chút kinh hoảng.
Bỗng nhiên, cỗ một thân thể
mềm mại chợt bổ nhào vào trong lồng ngực Triệu Phong. Không biết là do
quá đau khổ hay là quá vui vẻ, Hàn Ngưng Nhi thoáng cái liền bật khóc.
Những giọt nước mắt trong suốt thấm ướt cả y phục trước ngực Triệu
Phong.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Phong không chút chống cự, chỉ nhàn nhạt hỏi.
- Hắn vẫn luôn vây khốn ta ở trong đó, khuyên bảo ta kết làm đạo lữ với hắn…
Sau đó, Hàn Ngưng Nhi liền đem tất cả mọi chuyện sau khi Triệu Phong rời đi, toàn bộ giảng thuật lại.
Hóa ra, trước đây ngay sau khi Triệu Phong rời đi, Du Băng Thành liền
giam giữ Hàn Ngưng Nhi ở trong này, ngày ngày khuyên bảo Hàn Ngưng Nhi
chấp nhận làm đạo lữ của hắn. Hàn Ngưng Nhi không đồng ý, liền không
được rời khỏi tòa cung điện này. Mặt khác, cái mà Du Băng Thành cần là
một cái đạo lữ chân chính, chứ không phải là một cỗ khôi lỗi. Cho nên
hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng, chỉ là không ngừng khuyên bảo.
Hắn không hy vọng Hàn Ngưng Nhi sẽ xuất hiện hận ý quá lớn với hắn. Bởi
vì một khi Hàn Ngưng Nhi đồng ý, với tư chất của Sinh Mệnh Chi Mâu, tiền đồ chính là một mảnh rộng rãi sáng rọi. Đến lúc đó, Du Băng Thành cũng
có thể dựa thế Hàn Ngưng Nhi, liên tục leo lên cao.
- Triệu huynh đệ, ta chính là thật tâm yêu thích Hàn Ngưng Nhi, cũng không có làm gì quá
đáng với nàng…
Du Băng Thành thấy thần sắc của Triệu Phong có gì đó không đúng, lập tức mặt dày giải thích:
- Nếu như Triệu huynh đệ cũng yêu thích Hàn Ngưng Nhi, như vậy ngươi cứ
trực tiếp dẫn nàng đi đi! Hàn Ngưng Nhi đến Linh Tộc, không bao lâu nữa
cũng sẽ trở thành cường giả một phương!
Thấy bộ dáng Du Băng Thành tựa hồ rất sợ Triệu Phong, Hàn Ngưng Nhi chợt lau khô lệ châu trên khóe mắt, rời khỏi lồng ngực rắn chắc ấm áp của
Triệu Phong.
- Triệu Phong, ngươi đã gặp được Triệu Vũ Phi rồi sao?
Hàn Ngưng Nhi trực tiếp hỏi. Theo như nàng nghĩ, Triệu Phong nhất định
là đã gặp được Triệu Vũ Phi, đồng thời đạt được một thân phận rất không
tệ, bằng không làm sao Du Băng Thành lại sợ Triệu Phong như vậy?
- Xử trí hắn như thế nào?
Triệu Phong gật đầu, chỉ về phía Du Băng Thành, hỏi.
Lúc này, ánh mắt Hàn Ngưng Nhi lạnh lẽo nhìn về phía Du Băng Thành.
Sắc mặt Du Băng Thành khẽ biến. Những lời này của Triệu Phong khiến cho
hắn có chút khó chịu. Tốt xấu gì hắn cũng là một gã Trưởng lão của Sinh
Nguyên Tông, Triệu Phong lại có bộ dáng như là có thể chúa tể sinh tử
của hắn vậy.
- Phế tu vi của hắn!
Triệu Phong trực tiếp nói. Hắn biết rõ, Hàn Ngưng Nhi nhất định rất khó nổi lên sát tâm với Du Băng Thành.
- Triệu huynh đệ, ngươi có thể tiến vào Linh Tộc, cũng là nhờ ta trợ giúp…
Sắc mặt Du Băng Thành nhất thời thay đổi, lập tức nói. Ở trong Thần vực
Man Hoang, bị phế tu vi, còn không bằng trực tiếp đi tìm chết!
Thần sắc Triệu Phong bất biến, chậm rãi đi về phía Du Băng Thành.
- Triệu Phong, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Tuy
rằng thực lực ngươi mạnh hơn ta, nhưng muốn phế tu vi của ta, điều đó
không có khả năng! Huống hồ nơi này là địa bàn của Sinh Nguyên Tông, mà
ta lại là Trưởng lão của Sinh Nguyên Tông!
Du Băng Thành thấy mềm không được, thái độ lập tức cường ngạnh.
- Trước đây ngươi cũng là người của Thần Thảo Môn, lại không giúp đỡ Hàn Ngưng Nhi, giúp nàng phục hưng Thần Thảo Môn, lại chỉ nghĩ cho chính
mình! Hơn nữa, ngươi cũng không chịu soi gương thử xem, ngươi xứng với
nàng sao?
Vẻ mặt Triệu Phong tràn đầy khinh bỉ.
- Hừ! Cho dù ta có phải thoát ly Sinh Nguyên Tông, rời khỏi Tử Linh Vực, cũng sẽ không để cho ngươi phế đi tu vi của ta!
Sắc mặt Du Băng Thành lộ ra vẻ quyết tuyệt. Với tu vi Chân Thần Lục giai và thân phận Y sư của hắn, cho dù đi tới những Vực khác, tùy tiện tìm
một thế lực Tứ tinh, đồng dạng cũng có thể lăn lộn thật tốt.
Hưu!
Du Băng Thành lập tức phóng thẳng ra ngoài bỏ chạy.
- Ngươi đi không được!
Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo quang mang lôi điện, lao thẳng về phía Du Băng Thành.
- Kinh Cúc Phược!
Toàn thân Du Băng Thành ba động một cỗ Thần lực lục sẫm, lan tràn ra
khắp không gian. Nhất thời, bốn phía cung điện chợt mọc lên từng sợi
từng sợi dây mây gai nhọn tráng kiện. Rất nhanh cả toàn cung điện đã
biến thành một phiến hải dương gai nhọn.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tòa cung điện ầm ầm nát bấy, vô số sợi mây gai nhọn cuốn nhanh về phía Triệu Phong.
- Ha ha ha…
Du Băng Thành bật cười đắc ý, phóng thẳng ra ngoài bỏ chạy.
Nhưng mà, ngay một khắc sau đó, bên trong đám hải dương gai nhọn kia
chợt xuất hiện một phiến lĩnh vực lôi đình ngũ sắc. Tất cả dây mây gai
nhọn bên trong phạm vi của lĩnh vực, toàn bộ đều bị oanh tạc thành một
đống vụn gỗ cháy đen.
Hưu!
Thân hình Triệu Phong bắn thẳng về phía Du Băng Thành, phảng phất như
xuyên thấu hư không, trong nháy mắt đã bay tới trên đầu Du Băng Thành.
- Thật nhanh!
Tâm thần Du Băng Thành cả kinh. Sau một khắc, một cỗ cảm giác đau đớn xé tim chợt lan tràn trên thân thể hắn.
Phốc! Rầm!
Du Băng Thành bị Triệu Phong đánh trúng một quyền, thân thể hung hăng
đập sâu vào lòng đất, máu tươi cuồng phún. Hắn là người tu hành Mộc hệ,
lại càng là một gã Y sư, phương diện chiến đấu xa xa không bằng cường
giả Chân Thần Lục giai bình thường.
- Tiểu tử này thật mạnh! Tốc độ lại càng viễn siêu ta nhiều lắm!
Du Băng Thành biết rõ, hắn căn bản không phải là đối thủ của Triệu
Phong, cũng không có khả năng chạy trốn. Cố nén thương thế, hắn đột
nhiên bay nhanh về phía Hàn Ngưng Nhi đang đứng một bên.
- Triệu Phong, đây là ngươi ép ta!
Du Băng Thành ba động Thần lực, ý muốn bắt giữ Hàn Ngưng Nhi, tiến hành uy hiếp Triệu Phong, sau đó đào tẩu.
- Không nên!
Đối mặt với uy thế cường hãn của Du Băng Thành, Hàn Ngưng Nhi nhất thời
bị đè ép đến mức không thở nổi. Mắt thấy Du Băng Thành đã sắp sửa bắt
được Hàn Ngưng Nhi…
- Muốn chết!
Ánh mắt Triệu Phong băng lãnh, bàn tay vươn ra, trực tiếp trảo một cái.
Một đạo quang nhận lôi đình ngũ sắc xuyên thấu hư không, trực tiếp chém
thẳng lên trên bộ vị bắp đùi của Du Băng Thành.
- A!
Thân thể Du Băng Thành gần như bị chém thành hai nửa, thống khổ kêu gào
thảm thiết. Khí thế uy áp khổng lồ xung quanh nhất thời tán loạn đi hết.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện từng cỗ từng cỗ khí tức ba động cường đại.
- Kẻ nào? Lại dám nháo sự ở Sinh Nguyên Tông!
Một vị lão giả làn da mặc lục sắc, toàn thân hơi chút nhăn nheo, đột
nhiên quát lớn. Phía bên kia, một vị lão bà tay chống quải trượng, đồng
thời bay thẳng về phía chỗ này.
- Tam Trưởng lão, Tứ Trưởng lão, hắn muốn giết ta! Mau cứu ta!
Du Băng Thành lập tức gào lên.
- Dừng tay!
- To gan lớn mật! Lại dám xông vào Sinh Nguyên Tông hành hung người!