Hiểu Nguyệt Tông, trên sườn núi tràn ngập mây mù, mơ hồ có thể nhìn
thấy được một tòa lầu các bích thanh sắc, bốn phía Linh thảo cổ mộc,
thiên kỳ bách quái, vô số chim chóc, đồng tước đều kết đoàn đi lại khắp
nơi.
- Đi đi!
Sắc mặt Tuyền Thần âm trầm, vung tay lên. Kình phong gào thét, một phen đem đám chim chóc, đồng tước kia đuổi đi hết.
Mấy ngày nay, tâm tình của hắn phi thường không tốt.
Từ lúc Triệu Phong xưng bá tại Ngoại môn, hắn nghĩ muốn chèn ép mấy
tên đệ tử của Quảng Quân Hầu đột nhiên trở nên khó khăn hơn rất nhiều,
thậm chí còn có chút thúc thủ vô sách nữa.
Luận thực lực, Triệu Phong tại Ngoại môn xưng bá, bễ nghễ vô địch tại Ngoại môn.
Luận chỗ dựa vững chắc, Triệu Phong nhận được sự ưu ái của hai vị Phó Đường chủ, khiến cho hắn rất khó trực tiếp nhúng tay vào.
Ngay cả mấy Đệ tử ngoại môn vừa mới nhập môn mà hắn cũng không giải
quyết nổi, điều này khiến cho hắn ở trước mặt các đồng môn vô cùng mất
mặt.
Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh đã không ít lần chê cười hắn rồi.
Giẫm lên con đường trải đầy đá vụn, tiến vào trong lầu các bích thanh sắc, Tuyền Thần thu liễm lại cảm xúc, sắc mặt trở nên cẩn thận hơn.
- Tuyền sư huynh, Trưởng lão đã xuất quan, đang ở bên trong ngắm hoa!
Trước cửa hoa viên, một đồng tử thủ vệ mỉm cười, nói.
Tuyền Thần khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, tiến vào hoa viên.
Bên trong hoa viên, bách hoa cùng nở, khoe sắc rực sỡ, hương khí hợp lòng người.
Bên trong đám bách hoa khoe sắc kia, đang có một nam tử thân hình cao gầy tuấn mỹ yên lặng đứng đó, nhìn qua bộ dáng chỉ chừng hai mươi mấy
tuổi.
Không ai ngờ nổi, nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chính là Trưởng lão
trẻ tuổi nhất của Hiểu Nguyệt Tông hiện tại, Vân Hải Chân Nhân!
Cường giả Chân Linh Cảnh có được thọ nguyên hai ba trăm năm, viễn
siêu phàm tục. Vân Hải Chân Nhân tấn cấp Chân Linh Cảnh khá sớm, lại
giỏi về dưỡng sinh, độ tuổi tương đương với Quảng Quân Hầu, nhưng lại có được dung mạo thanh xuân của thanh niên.
Vân Hải Chân Nhân một thân áo trắng, không nhiễm một hạt bụi, không có một nếp nhăn, khoanh tay đứng đó.
Tuyền Thần biết, sư tôn yêu thích sạch sẽ, cho nên lúc bước đi đặc
biệt cẩn thận, còn cách chừng một trượng đã không dám tới gần nữa.
- Sư tôn, có vài chuyện quan hệ đến những đệ tử của Từ Nhiên, đệ tử muốn bẩm báo lại với ngài một chút!
Tuyền Thần cung kính nói.
- Từ Nhiên? Chút chuyện nhỏ đó, ngươi cho rằng nhất thiết phải bẩm báo với ta sao?
Thanh âm của Vân Hải Chân Nhân tuy rằng êm ái hòa nhã, nhưng lại có
một loại lạnh lùng như là đang nhìn xuống một con kiến không đáng để mắt tới vậy.
Sắc mặt Tuyền Thần nhất thời co quắp lại, trong lòng bất an, liên tục nói:
- Đều là do đệ tử vô năng, ngay cả mấy Đệ tử ngoại môn cũng không thể thu thập được!
Dứt lời, hắn cũng không dám lại mở miệng nữa.
Sư tôn vốn không hề đem mấy tên đệ tử của Quảng Quân Hầu đặt vào
trong mắt, nếu như hắn lại mở miệng nói thêm, nhất định sẽ khiến cho sư
tôn phẫn nộ.
- Nói đi!
Vân Hải Chân Nhân khẽ nhíu mày.
- Từ Nhiên có ba tên đệ tử đã gia nhập Ngoại môn! Dương Thanh Sơn là
Linh thể Trung đẳng, Nam Cung Phàm là Linh thể khoảng chừng giữa Hạ đẳng và Trung đẳng. Còn lại một tên là Triệu Phong, người này chẳng qua chỉ
là Linh thể Hạ đẳng, nhưng lại vô cùng khó chơi…
Tuyền Thần trước mơ hồ nhắc tới, sau đó đặt trọng điểm nói cặn kẽ về Triệu Phong.
Lúc mới bắt đầu, Vân Hải Chân Nhân căn bản không chút động dung, mãi
cho đến lúc Tuyền Thần đề cập tới việc Triệu Phong đồng thời nhận được
sự ưu ái của hai vị Phó Đường chủ, ở phương diện luyện đan cùng Trận
pháp đều có thiên phú không tầm thường, sắc mặt hắn mới khẽ chút biến
đổi.
Về phần thân phận là Đệ nhất nhân Ngoại môn của Triệu Phong, Vân Hải Chân Nhân căn bản là không thèm để ý tới chút nào.
Sau khi nghe xong, Vân Hải Chân Nhân thoáng trầm ngâm một chút, sau đó cười nói:
- Ha ha… tên tiểu tử Triệu Phong này, có tạo nghệ thiên phú ở phương
diện luyện đan cùng Trận pháp, đối với Hiểu Nguyệt Tông ta chính là
chuyện tốt…
- A!
Tuyền Thần không khỏi ngẩn ngơ.
Nhưng mà suy nghĩ lại, luyện đan cùng Trận pháp, ở thế giới Tông môn, cũng chỉ thuộc loại con đường phụ trợ mà thôi, bình thường cũng không
có sức chiến đấu gì đáng nói.
Đặc biệt Triệu Phong lại là Linh thể Hạ đẳng, đã định sẵn trên phương diện tu vi khó có thể tiến xa được.
- Chuyện này, ngươi tạm thời không cần phải để ý tới, vi sư tự có
định liệu! Mấy tháng nữa, Thí luyện Phù Loan năm năm một lần của Hiểu
Nguyệt Tông sẽ lại bắt đầu. Lần trước ngươi vì thực lực chưa đủ nên đã
lỡ dịp, lần này cần phải nắm chắc cơ hội!
Vân Hải Chân Nhân lạnh nhạt nói.
- Vâng ạ!
Trong lòng Tuyền Thần thoáng rùng mình một cái. Thí luyện Phù Loan
chính là một lần cơ hội thay đổi vận mệnh của đệ tử Hiểu Nguyệt Tông.
Thí luyện Phù Loan này, cùng với Phù Loan Điện thần bí nhất của Hiểu
Nguyệt Tông có quan hệ chặt chẽ. Trước giờ những người tham gia thí
luyện trở ra, cũng đều có được những kỳ ngộ không nhỏ.
So sánh với Thí luyện Phù Loan, chuyện tình quan hệ với các đệ tử của Quảng Quân Hầu, tự nhiên không đáng nhắc tới.
Trong lòng mang theo chiến ý dâng trào, lúc rời khỏi hoa viên, Tuyền Thần mơ hồ nghe được thanh âm của sư tôn:
- Gọi Bắc Mặc đến đây!
Bắc Mặc!
Trong lòng Tuyền Thần chợt động, trên mặt không khỏi dâng lên một tia ghen tỵ cùng bất đắc dĩ.
Từ sau khi Bắc Mặc tiến vào Tông môn, sư tôn một phen đem phần lớn
tài nguyên cùng tâm huyết dốc hết lên trên người của hắn, còn những sư
huynh đệ còn lại, đều có chút lạnh nhạt cùng vắng vẻ…
o0o
Hiểu Nguyệt Tông, trong Đầm Thiên Diệp.
Toàn thân Triệu Phong thả lỏng, chìm sâu xuống đầm nước, ngay cả hô hấp cũng tiến vào trạng thái quy tức luôn.
Mắt trái của hắn không ngừng liên tiếp nhảy lên, lực lượng huyết mạch kỳ dị không ngừng truyền đi khắp toàn thân, cùng với lực lượng thanh
lương trong đầm nước đan xen cùng một chỗ với nhau.
Mấy ngày nay, Triệu Phong dùng Tẩy Tủy Đan, thân thể lột xác, cơ năng đại tăng, Ngân Bích Quyết dần dần đạt tới Cửu trọng đỉnh phong.
Hiện tại, tạo nghệ luyện thể của hắn cơ bản tương đương với Hầu Viên, không phân biệt được cao thấp.
Nhưng mà mục tiêu của Triệu Phong tự nhiên cũng không cực hạn ở chỗ này.
Tạo nghệ luyện thể, nếu muốn thân thể Thoát Phàm nhập Thánh Cảnh, cần phải có lực thôi động cực lớn mới được.
Ở bên trong Đầm Thiên Diệp, thân thể hắn hấp thu lực lượng kỳ dị,
huyết nhục cốt cách toàn thân cũng đạt được sự xúc tiến cải tạo nhất
định.
Triệu Phong còn phát hiện ra, hấp thu lực lượng trong nước của Đầm
Thiên Diệp, Quy Nguyên nội kình ngưng tụ tại chỗ đan điền, chất lượng
cũng trở nên cao hơn rất nhiều, cũng càng ngưng luyện hơn so với trước
đây.
- Xem ra, Đầm Thiên Diệp không chỉ có thể xúc tiến thân thể lột xác,
mà còn có thể tiến hành xúc tiến đối với nội kình, chân lực nữa…
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Nội kình, chính là lực lượng do cấp bậc Cố Thể Cảnh tinh luyện ra.
Chân lực thì lại là lực lượng rất cao do cấp bậc Thoát Phàm Cảnh
ngưng tụ ra, so với nội kình bình thường thì cường đại gấp chục lần.
Chỉ cần Ngân Bích Quyết của Triệu Phong đột phá tầng thứ mười, liền có thể ngưng tụ ra Ngân Cương chân lực.
Thời gian rất nhanh trôi qua, lúc này đã tiến vào ban đêm rồi.
Triệu Phong cảm giác được thân thể trong lúc bất tri bất giác đã có
sự tiến triển cực lớn, so với dược hiệu của một viên Tẩy Tủy Đan còn
phải mạnh mẽ hơn
Dược hiệu Tẩy Tủy Đan tuy mạnh, nhưng thời gian duy trì lại không dài như vậy, cũng không giống như nước trong Đầm Thiên Diệp, có hiệu quả
thần kỳ như vậy.
Vào ban đêm, Triệu Phong phát hiện ra Quy Nguyên Trận ở bốn phía xung quanh Đầm Thiên Diệp, dưới ánh trăng chiếu rọi, phát sinh một sự biến
hóa nào đó, khiến cho nước trong đầm phiếm động một tầng quang mang oánh nhuận như ánh trăng vậy.
Lực lượng thần bí cùng với thuộc tính trong Đầm Thiên Diệp cũng bắt đầu biến hóa theo…
- Tòa Quy Nguyên Trận này, quả thật thần kỳ, sau này khi tiến vào Nội môn, bản thân ta miễn cưỡng cũng có thể bố trí một cái Quy Nguyên Trận
thu nhỏ…
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Đương nhiên, chỗ thần bí của Đầm Thiên Diệp này, Quy Nguyên Trận chỉ
là phụ trợ thêm mà thôi, nguyên nhân chân chính là bởi vì chung quanh
cái đầm nước này tự thành một cái cách cục Trận pháp thiên nhiên, trải
qua vô số năm, khiến cho nước trong đầm có hiệu quả hấp thu tinh hoa
nguyên khí thiên địa, sản sinh ra biến hóa thần kỳ.
Vào lúc giữa đêm, lực lượng linh dịch thần kỳ trong Đầm Thiên Diệp sẽ sản sinh biến hóa, đối với sự xúc tiến thân thể sẽ có tác dụng còn lớn
hơn ban ngày rất nhiều.
Triệu Phong vẫn như trước bảo trì trạng thái như hôn mê, chìm vào trong đầm nước.
Theo như hắn đánh giá, sau này ngâm mình trong Đầm Thiên Diệp thêm vài lần, Ngân Bích Quyết hẳn có thể đột phá lên Thập trọng.
Đúng lúc này, gần chỗ Trận pháp xung quanh Đầm Thiên Diệp chợt truyền đến thanh âm dị động, phi thường nhỏ.
Soạt soạt!
Hai cái thân ảnh yểu điệu xinh đẹp từ một chỗ sơ hở của Trận pháp tiến vào
bên trong Đầm Thiên Diệp.
Chỗ Trận pháp sơ hở này, vừa lúc chính là chỗ là Triệu Phong lợi dụng để tiến vào lúc trước.
- Viên sư tỷ, có thể nào bị người ta phát hiện không?
Sau đó đột nhiên vang lên một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, mang theo chút ý khiếp sợ của một nàng thiếu nữ.
- Ha hả… Chỗ sơ hở này, là do vị sư huynh của Tông Vụ Đường lén nói
cho ta biết. Hơn nữa ngày hôm nay Đầm Thiên Diệp cũng không có mở ra cho người khác vào!
Một thanh âm thiếu nữ tinh nghịch nhẹ nhàng cười khẽ.
Nữ tử vừa mới lên tiếng sau kia, độ tuổi lớn hơn một chút, khoảng
chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao gầy, thân hình lả lướt, da thịt
trắng mịn, mềm mại ôn nhu.
Mà nàng thiếu nữ ở bên cạnh nàng ta, hơi nhỏ hơn một chút, ước chừng
mười sáu, mười bảy tuổi, cặp mắt trong sáng thanh thuần, dung nhan tinh
xảo như bạch ngọc, trên mặt lại mang theo vài nét ngây ngô cùng rụt rè
sợ hãi.
Hai nàng mỹ nữ một lớn một nhỏ cùng tiến vào Đầm Thiên Diệp, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Cả Đầm Thiên Diệp hoàn toàn trống rỗng, gần như không hề có một tia gợn sóng nào, làm gì có thân ảnh của ai?
- Ta đã nói rồi, không có ai cả!
Viên sư tỷ hơi có chút đắc ý, nói.
- Ừm!
Nàng thiếu nữ ngây ngô trong sáng kia khẽ gật đầu một cái, nhưng mà
bộ dạng vẫn như cũ có chút bất an. Có lẽ đối với loại chuyện rõ ràng là
lén lút này, nàng ta vẫn có chút mâu thuẫn.
Sau khi xác định xung quanh không có người nào, hai nàng nữ nhân cởi
quần áo trên người xuống, lộ ra thân thể băng thanh ngọc khiết, cùng
nhảy vào trong đầm nước, bắt đầu vui vẻ tắm rửa, nhưng cũng không dám đi quá xa bờ.
Cũng đồng thời trong lúc này, Triệu Phong đang chìm sâu dưới đầm nước hơn mấy chục trượng, đã cảm nhận được một tia dị động trên mặt đầm.
Bởi vì có Trận pháp bảo hộ, cho nên nước trong Đầm Thiên Diệp bình thường đều vô cùng tĩnh lặng.
Nhưng mà giờ phút này, đầm nước lại gợn động, dường như như có người ngoài tới.
Triệu Phong từ trong trạng thái quy tức khôi phục trở lại, mắt trái nhìn về phía hướng gợn động truyền tới kia.
Ở trong đầm nước, cách xa chừng mấy chục trượng, nhưng mắt trái của hắn vẫn như trước có lực xuyên thấu cực kỳ mạnh mẽ.
Kế tiếp, một màn hương diễm đập thẳng vào mắt hắn, khiến cho khuôn
mặt Triệu Phong không kìm được liền đỏ ửng lên, tim cũng chợt đập nhanh
hơn.
Dù sao, hắn cũng vẫn là một gã thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, làm gì có kinh nghiệm nào trong phương diện này.
Phốc oa!
Triệu Phong hơi thoáng sơ xẩy một cái, bị nước đầm đẩy lên, trồi hẳn lên trên mặt nước.
- Kẻ nào?
Viên sư tỷ kia quát lớn một tiếng, ngọc thủ vỗ mạnh, sóng nước tung
bay, dâng lên đến chừng hơn mười thước, hoàn toàn che kín lại khu vực
của mình.
Soạt soạt soạt!
Hai đạo thân thể mềm mại tuyệt mỹ, dưới sự yểm trợ của sóng nước, bơi trở lại bên bờ đầm nước.
Đến khi sóng nước hạ xuống, Triệu Phong mới nhìn thấy trên bờ đầm
nước có hai nữ Đệ tử nội môn. Một người thân thể cao gầy tuyệt mỹ, tư
thế oai hùng hiên ngang, mà người còn lại thì tinh khiết thanh tú, xinh
đẹp mềm mại động lòng người, khuôn mặt đỏ bừng.
Bất luận đặt ở bất kỳ địa phương nào, tư sắc của hai nữ nhân này cũng thuộc loại tuyệt đỉnh, không thua kém gì đệ nhất mỹ nữ Vũ Dương Thành,
nhưng mà cỗ khí chất linh vận trên người bọn họ lại càng cao hơn một
bậc.
- Tên bại hoại phương nào, không ngờ lại làm loại việc hạ lưu vô sỉ như vậy!
Viên sư tỷ miễn cưỡng dùng quần áo của mình che trước thân thể xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Phong.
Oanh!
Một cỗ tinh thần uy áp cực kỳ cường đại, giống như một tòa cự sơn
khổng lồ ép tới, khiến cho Triệu Phong căn bản khó có thể thở dốc.
Tu vi của vị Viên sư tỷ này so với Tuyền Thần tu vi tam trong Thoát Phàm Cảnh còn khủng bố hơn rất nhiều.
Mà nàng thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp còn lại, thì xấu hổ xen lẫn tức giận, nấp ở sau người của Viên sư tỷ, trong ánh mắt lộ ra cũng mang
theo địch ý nhàn nhạt.
- Hai vị sư tỷ, không nên hiểu lầm… ta chỉ là trùng hợp ở trong này tu luyện mà thôi!
Sắc mặt Triệu Phong đỏ lên, thanh âm cũng có chút gấp gáp.
Loại sự tình như thế này, cũng khiến cho hắn không kịp ứng phó.
Vị Viên sư tỷ kia cũng có chút kinh ngạc. Nhìn gã thiếu niên trước
mắt này, cũng chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, bộ dáng ngây ngô khờ
dại, cùng với loại bại hoại hạ lưu vô sỉ như mình tưởng tượng hoàn toàn
không có chút liên hệ nào.
- Nhắm mắt, xoay người lại! Không được nhìn lén!
Viên sư tỷ quát lạnh, nói.
Dưới tinh thần uy áp cường đại của nàng ta, Triệu Phong rất nhanh
tĩnh lặng lại, vẻ đỏ ửng trên mặt rút đi, ngoan ngoãn xoay người lại,
nhắm chặt hai mắt.
Hắn tự nhiên hiểu rõ, đối diện hai nữ nhân này, chính mình ngay một chút lực phản kháng cũng đều không có.
Phía sau lưng, Triệu Phong mơ hồ nghe được thanh âm hai nữ nhân đang sửa sang lại quần áo.
- Quay lại đây!
Viên sư tỷ đứng bên cạnh đầm nước, hàn ý trong thanh âm vẫn không tiêu tan.
Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, xoay người lại, lúc này mới hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng dung mạo của hai nữ nhân.
Viên sư tỷ đứng ở phía trước, phía sau còn có một nàng thiếu nữ thanh thuần ngây ngô, tràn ngập xấu hổ, vẫn núp ở sau lưng Viên sư tỷ, chỉ lộ ra có nửa bên mặt.
- Hừ! Tuổi vẫn còn nhỏ, lại đi học làm những chuyện xấu xa bại hoại,
nhìn lén thiếu nữ người ta tắm rửa! Ngày hôm nay nếu như ngươi không
giải thích rõ ràng, tuyệt đối sẽ không thiếu một trận đau khổ thân xác!
Thần tình Viên sư tỷ băng lạnh, tràn ngập sát khí, quyết định trước tiên cứ hù dọa tên thiếu niên nhỏ tuổi này cái đã.
Nhưng mà, nàng lại phát hiện ra gã thiếu niên đang đứng trong đầm
nước kia, vẻ mặt có chút quái dị, ngơ ngác nhìn chằm chằm chính mình.
Viên sư tỷ nhất thời buồn bực. Tuổi còn nhỏ, lại có tâm tình háo sắc như vậy rồi!
Nhưng mà, nàng rất nhanh phát hiện ra, người mà Triệu Phong nhìn không phải là chính mình, mà là sư muội ở sau lưng mình!
- Là ngươi!
Triệu Phong kinh hô một tiếng, giương mắt nhìn nàng thiếu nữ thanh
thuần, vẻ mặt vẫn còn nét ngây ngô cùng rụt rè xấu hổ đang núp sau lưng
Viên sư tỷ kia